“Cái khác ta không sợ , chỉ sợ Ti Bộ sẽ chiêu mộ loạn yêu. Ví dụ như sau lần náo loạn này, một con quỷ áo trắng xuất hiện ở thành đông.:
“Mấy ngày nay quỷ áo trắng giúp chúng ta thanh trừ rất nhiều ác yêu ác quỷ, có điều hắn cũng xuống tay với người làm ác, cũng không biết dân chúng xung quanh nghĩ như thế nào mà lại gọi hắn là Bạch Ngọc công tử.”
“Rõ ràng là một quỷ vật, lại có danh xưng Bạch Ngọc công tử, chuyện này đối với trảm yêu nhân chúng ta nói, quả thực là mỉa mai.”
“Bên trong Trảm Yêu Ti còn có một bộ phận người đề nghị cho hắn gia nhập chúng ta, đùa giỡn gì vậy, đã giết người rồi, dù là người làm ác thì trên tay hắn coi như đã dính máu nhân loại.”
“Để hắn tham gia với chúng ta, làm việc với hắn ai mà yên tâm được chứ?”
“Cũng may quỷ vật tự biết thân biết phận, vẫn tránh né trảm yêu nhân chúng ta.”
Lục Trạch không có ý kiến đối với hảo yêu, hắn chỉ Trảm Yêu Ti đói bụng ăn quàng, tìm lung tung một ít yêu gia nhập.
“Yên tâm đi, lo lắng của ngươi người phía trên tự nhiên đã xem xét rồi, chúng ta làm tốt việc của chúng ta là được.”
Chớp mắt đã đến đêm.
"Leng keng, leng keng!”
“Leng keng, leng keng!”
“Leng keng, leng keng!”
Đây là âm thanh của chuông gió, chẳng qua trong đêm tối có tiếng chuông gió đột nhiên xuất hiện đặc biệt khiến cho người ta chú ý.
Hơn nữa nơi tiếng chuông gió xuất hiện cũng khiến cho người ta muốn tìm tòi, là thành tây. Mấu chốt chuông gió này còn là pháp khí!
Âm thanh không lớn, phạm vi lại truyền rất rộng.
Tiếng chuông gió không ảnh hưởng đến nhân loại nhưng lại khó chịu đối với yêu ma quỷ quái, giống như là âm thanh móng tay cạo thủy tinh truyền vào tai.
Điều này khiến cho rất nhiều yêu quái an phận thủ thường ở thành tây đều bịt lỗ tai run rẩy. “Phụ thân, đây là...”
Lục Trạch nghe thấy tiếng này thì ánh mắt hướng về phía cha.
“Không cần để ý tới, đây là pháp khí của thái ti đại nhân chúng ta, thái ti đại nhân hẳn là dùng phương pháp này để dẫn dụ ảnh yêu đặc thù.”
Lục Hải Nguyên cau mày nói.
“Dẫn dụ ảnh yêu đặc thù ra sao? Chẳng lẽ triều đình, Chùa Long Tượng và Thái Cực tông cường giả chuẩn bị xuất thủ đối phó với ảnh yêu đặc thù rồi?”
Nội tâm Lục Trạch căng thẳng, nếu như bọn thái ti thật sự muốn khai chiến với yêu vương, cả nhà bọn họ ở thành tây, có nên lập tức dẫn người nhà rút khỏi thành tây bây giờ hay không, dù sao thần tiên đánh nhau, phàm nhân sẽ gặp tai nạn.
“Hẳn là không phải, thái ti đại nhân đã giảm uy lực của chuông gió này xuống rất nhiều rồi.” “Thái ti đại nhân hẳn là muốn dẫn dụ ảnh yêu đặc thù ra để đàm phán.”
Lục Hải Nguyên đã chứng kiến uy lực chân chính của chuông gió của thái ti đại nhân, lúc này uy lực chuông gió rõ ràng giảm xuống rất nhiều, Lục Hải Nguyên đại khái đoán được thái độ của cao tầng triều đình đối với ảnh yêu đặc thù.
“Không phải đánh nhau thì tốt rồi,”
Lục Trạch nghe vậy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ thành tây phần lớn bình dân đều nghe qua tiếng chuông gió của thái ti đại nhân, hơn nữa náo loạn mới qua không tới mấy ngày, chưa có mấy người bình tĩnh lại.
Bây giờ tiếng chuông gió vang lên, tinh thần bình dân ở thành tây càng thêm căng thẳng, ôm vợ con trùm chăn kín mít.
“Muốn gọi ta ra ngoài thì ta phải đi ra ngoài sao, a, chờ đi.”
Hoàng Đông Kiệt biết không thoát khỏi đàm phán với cao tầng nhân loại, dù sao nơi này là kinh thành, nếu như lãnh đạo nhân loại không biết thái độ của hắn, bọn họ làm sao có thể an tâm ngủ được.”
Hoàng Đông Kiệt rất lười, hắn muốn ra ngoài trễ một chút nói chuyện với nhau.
Lý Chí Đào lắc chuông gió không thấy ảnh yêu đặc thù đi ra gặp hắn, hắn cũng không vội, tiếp tục đi bộ trên đường thành tây.
Một canh giờ trôi qua, khóe miệng Lý Chí Đào hơi chuột rút, tay hắn tê dại.
Lúc này hắn cũng không đi dạo loạn ở đầu phố thành tây, chạy về phía phố quý nhân.
"Leng keng, leng keng!”
Phố quý nhân vang lên tiếng chuông gió, cũng may Lý Chí Đào có chừng mực, chỉ rung chuông ở đầu phố quý nhân, cũng không đi thẳng đến nhà nào đó.
“Làm sao bọn hắn phát hiện ra, là một hai người biết, hay là tất cả cao tầng mọi người đều biết?”
Lục Hải Nguyên đương nhiên chú ý tới Lý Chí Đào ra đường phố quý nhân. Chuyện này khiến cho sắc mặt của hắn nháy mắt ngưng trọng.
Nếu Lý Chí Đào không phát hiện ra cái gì, làm sao hắn có thể cứ mãi phố quý nhân không đi.
“Hơn nửa đêm, ngươi lắc chuông gì, còn không cho người ta ngủ hả?”
Hoàng Đông Kiệt chậm rãi xuất hiện trước mặt Lý Chí Đào, vẫn dùng bóng đen rắn hổ mang chúa, không sợ Lý Chí Đào từ trong dấu vết nhận ra thân phận thật sự của hắn, hắn cũng không thèm để ý...
“Không có cách nào, không làm như vậy thì làm sao ngươi có thể đi ra nói chuyện với ta.” Lý Chí Đào thấy mục tiêu đi ra cũng dừng chuông lắc trong tay.
“Nói gì, không phải là muốn hỏi thái độ của ta đối với nhân loại sao, nếu như đêm nay ngươi không chiếm được đáp án của ta, có lẽ rất nhiều người ở kinh thành khó có thể ngủ được.” Hoàng Đông Kiệt chậm rãi nói.
Lý Chí Đào nghe vậy mặt mày căng thẳng, hắn thật không muốn đối phó với yêu vương thông minh, nhất là yêu vương thực lực vượt tiêu chuẩn.
“Đúng, nơi này dù sao cũng là kinh thành, đại bản doanh của nhân loại. Sự tồn tại của các hạ giống như chỗ con người ngủ có một con hùng sư đang nằm đó, thử hỏi “ai có thể an tâm ngủ.”
“Các hạ biết mục đích ta đến đây, vậy xin các hạ cho ta một đáp án an tâm.”
Lý Chí Đào ngược lại muốn cho đối phương lựa chọn, ví dụ như để đối phương rời khỏi kinh thành, như vậy khiến cho người ta càng an tâm, nhưng hắn biết, quyền lựa chọn nằm ở trên tay đối phương.
“Cho các ngươi một câu trả lời an tâm? Xin lỗi, ta không thể cho được.”
Hoàng Đông Kiệt lắc đầu nói.