“Không thể!”
Lời nói của Hoàng Đông Kiệt khiến quần yêu ở hiện trường bỗng nhiên tâm như tro tàn.
“Tại sao?”
Bát ca không rõ yêu vương có tính nguyên tắc vì sao muốn giữ chúng yêu lại.
“Vì bọn họ là chiến lợi phẩm của ta.”
Bát ca nghe vậy nội tâm trầm xuống, cho rằng Hoàng Đông Kiệt coi quần yêu hiện trường là lương thực dự phòng.
“Đại lão, bọn hắn đa số đều là yêu quái an phận thủ thường, nếu như không phải thiên bức vương từng bước ép sát bọn họ, bọn họ cũng sẽ không đoàn kết nhất trí phản kháng thiên bức vương.”
“Bọn họ không lựa chọn chiến tranh vì cái gì khác mà là sinh mệnh và chủng tộc của bọn họ bị uy hiếp mới lựa chọn tấn công Thiên Yêu thành.”
“Chủ động khai chiến không có nghĩa bọn họ chính là ác yêu.”
“Đại lão, ngươi chỉ xuống tay với ác yêu, bọn họ tình lý...”
Bát ca còn chưa nói xong, Hoàng Đông Kiệt liếc một cái, bát ca lập tức câm miệng.
“Bọn họ là chiến lợi phẩm của ta, chiến lợi phẩm nào có phân biệt hảo yêu hay ác yêu gì chứ!”
Hơn nữa bọn họ chỉ là chiến lợi phẩm của ta, không phải lương thực dự phòng của ta, ngươi căng thẳng cái gì.
Hoàng Đông Kiệt nói xong không để ý đến bát ca, mà là dời tầm mắt quét về phía quần yêu. “Ngươi, ngươi muốn xử trí chúng ta như thế nào?”
Đại biểu Tuyết Miễn tộc Nhạc Huyên chịu đựng áp lực hỏi Hoàng Đông Kiệt.
Câu hỏi này đại diện cho điều quần yêu hiện trường lúc này muốn biết nhất, Điểu tộc, Hầu tộc, Điêu tộc ai nấy đều đang chờ Hoàng Đông Kiệt trả lời.
“Ta đã nói rõ rồi, ta nhìn không quen quy luật tàn khốc của yêu giới.”
“Nhìn không quen đồng loại tàn sát lẫn nhau!”
“Nhìn không quen đồng loại lấy mạnh hiếp yếu, cá lớn ăn cá nhỏ, cá nhỏ ăn tôm tép!” “Không quen với đồng loại đói khát đến mức không có cách nào chạy tới nơi sinh hoạt con người làm ác ăn thịt người!”
“Nhìn không quen đồng loại bị tu sĩ nhân tộc bắt nạt!”
“Vì ta nhìn không quen cho nên ta muốn lập ra trật tự!”
“Rất nhiều yêu quái đều yêu thích và hâm mộ lối sống của nhân tộc, vì cái gì?”
“Vì vì họ có trật tự, có quy tắc.”
“Cho nên ta cũng muốn yêu quái và nhân loại sống giống nhau, có trật tự, có quy tắc.” “Thiên Yêu thành chính là bước đầu tiên của ta, muốn Thiên Yêu thành giống với thành trì nhân loại, chỉ dựa vào lực lượng của một mình ta thì không đủ.”
“Ta cần các ngươi, cần các ngươi giúp ta biến Thiên Yêu thành thành nơi trú ẩn tốt nhất cho yêu tộc.”
Lời nói của Hoàng Đông Kiệt khiến quần yêu hiện trường nghe được trợn mắt há hốc mồm.
Bọn hắn nghe được cái gì, yêu vương khủng bố này lại muốn yêu loại tương thân tương ái, đây quả thực là đang nói đùa.
Các yêu tộc làm sao có thể đoàn kết, nếu như các yêu tộc có thể đoàn kết, thế gian này còn có chuyện gì nữa.
Yêu tộc trời sinh tranh cường hiếu đấu không nói, vừa gặp mặt, ai cũng không phục ai là chuyện thường xuyên, quan niệm lấy mạnh hiếp yếu từ lúc bọn họ sinh ra linh trí đã sớm in sâu vào đầu bọn họ.
Hôm nay miêu yêu tộc đánh chuột yêu tộc, ngày mai cẩu yêu tộc đánh miêu yêu tộc, không nói những nơi khác, chỉ có mười mấy địa bàn yêu tộc lớn nhỏ trên dãy núi Vạn Cổ, mỗi ngày không phải đều diễn ra đại chiến tranh đoạt địa bàn hay sao?
Yêu quái có yêu tộc còn tốt, có thể ôm nhau sưởi ấm có chỗ dựa vững chắc, tán yêu không có yêu tộc cuộc sống thật sự có thể nói là sống một ngày tính một ngày.
Bây giờ bọn họ nghe yêu vương khủng bố trước mắt này muốn làm một nơi tụ tập yêu tộc có trật tự, có quy tắc, ý nghĩ đầu tiên của bọn họ đều cảm thấy Hoàng Đông Kiệt có ý tưởng kỳ lạ.
“Bây giờ diện tích trong Thiên Yêu thành lớn như mười hai kinh thành, tương đương với diện tích một tiểu châu nhân loại, đây chỉ là trước mắt, theo thực lực của ta tăng lên, diện tích trong thành sẽ không ngừng lớn lên.”
“Chỉ cần các ngươi và ta cùng nhau cố gắng, biến Thiên Yêu thành thành một yêu giới cũng không phải không thể.”
Hoàng Đông Kiệt nào có ý nghĩ cố gắng, hắn chỉ muốn lừa đám yêu quái này vào, đến lúc đó để đám yêu quái này vì hắn làm việc là được.
“Vì sao chúng ta phải tin tưởng ngươi, ngươi nói xem, người là một thực yêu ma, ai biết ngươi kéo quần yêu thiên hạ vào Thiên Yêu thành có phải là muốn dưỡng cổ hay không.” Đằng Sơn Điêu tộc được tinh anh Điêu tộc nâng đỡ đứng thẳng lên, ánh mắt tràn ngập sắc thái không tin tưởng nhìn Hoàng Đông Kiệt.
Bọn khổng tước nữ Tử Tiêu không nói lời nào, nhưng ánh mắt của bọn họ cũng không nói dối, phảng phất cũng đang cho rằng hành động này của Hoàng Đông Kiệt là đang dưỡng cổ. “Các ngươi không tin tưởng ta cũng là bình thường, dù sao ta muốn trở nên mạnh mẽ thì không thể rời khỏi việc ăn yêu.”
“Có một điểm có thể cam đoan với các ngươi, yêu ta ăn đều là ác yêu, yêu thuộc về thành dân của ta, ta bảo vệ còn không kịp, làm sao có thể lấy dưỡng cổ.”
Hoàng Đông Kiệt nói.
“Thiện yêu và ác yêu còn không phải trong một ý niệm của ngươi sao, nếu như chúng ta đều dựa vào ngươi, đến lúc đó ngươi đơn phương tuyên bố toàn thành đều là ác yêu, không phải chúng ta đểu trở thành khẩu phần ăn của ngươi hết sao?”
Bọn khổng tước nữ Tử Tiêu vẫn không tín nhiệm Hoàng Đông Kiệt.
“Ta biết sẽ là kết quả như vậy, cho nên mới tuyên bố các ngươi là chiến lợi phẩm của ta.” “Lời hay lại nói không thông, vậy thì dựa theo quy tắc chiến lợi phẩm mà nói chuyện, chiến lợi phẩm không có yêu quyền, cho nên các ngươi không có quyền lựa chọn.”
“Hoặc là ta ăn các ngươi, hoặc là các ngươi bán mạng cho ta một trăm năm, đến lúc đó các ngươi đi hay ở lại hoàn toàn do các người tự quyết định.”
Hoàng Đông Kiệt thấy lừa gạt không được, chỉ có thể dùng thủ đoạn cường ngạnh.
“Xin phép cho chúng ta thương lượng một chút!”
Bọn khổng tước nữ Tử Tiêu thấy Hoàng Đông Kiệt nói trở mặt là trở mặt, không có cách nào, chỉ có thể đòi Hoàng Đông Kiệt thời gian thương lượng.
Hoàng Đông Kiệt cũng không thèm để ý, xua tay để bọn họ nói chuyện.
“Ngươi nói gì?”
Đại biểu liên minh ngũ tộc tụ tập cùng một chỗ, tinh anh các tộc chung quanh cũng vây quanh, đều lẳng lặng chờ bọn khổng tước nữ Tử Tiêu quyết định.