“Xem ra là ta sai rồi!”
Bồ đề lão thụ vương tiến vào Thiên Yêu thành đi dạo nửa ngày thấy yêu quái trong thành phát ra nụ cười vui mừng từ đáy lòng, hắn biết mình sai rồi, còn là một sai lầm rất thái quá. “Có lẽ nên cho bọn Tiểu Cửu tiến vào Thiên Yêu thành sinh hoạt mới là cách làm chính xác, so với ngoại giới, nơi này quả thực chính là thánh địa nhân gian.”
Đi dạo ngắn ngủi nửa ngày, bồ đề lão thụ vương đã bị trật tự Thiên Yêu thành khuất phục, để người nhà ở bên ngoài chịu khổ còn không bằng để bọn họ tới nơi này hưởng phúc.
“Quên đi, ta chỉ là một yêu sắp chết, vào hay không vào Thiên Yêu thành sinh hoạt do Dạ Dung quyết định là được rồi.”
Bồ đề lão thụ vương thầm nói xong xoay người rời khỏi Thiên Yêu thành, hắn không cần phải đi gặp thành chủ Thiên Yêu thành nữa.
Những gì nghe được thấy được trong Thiên Yêu thành đã đủ chứng minh tấm lòng vĩ đại của thành chủ Thiên Yêu thành.
Bồ đề lão thụ vương trở về mang theo Vạn Linh thành chúng yêu chuyển nhà, tiến vào phạm vi quản lý của Thiên Yêu thành xong hắn không đi.
“Được rồi, ta nên đi độ kiếp, sau này sống như thế nào tùy thuộc vào chính các ngươi!”
Bọn Dạ Dung đều không nói gì, vì những gì nên nói sớm đã nói, bây giờ bọn họ chỉ còn lại tiếng khóc lặng lẽ.
Bồ đề lão thụ vương phất tay cáo biệt, xuất phát tìm nơi không người để độ kiếp, thân ảnh tịch mịch phảng phất nói cho chúng yêu lần này hắn đi có thể chính là vĩnh biệt.
Bồ đề lão thụ vương rời đi không lâu, thủ hạ của Dạ Dung ở Thiên Yêu thành đột nhiên truyền đến cho nàng một tin tức, tin tức này nháy mắt khiến cho nàng kinh hỉ và kích động không thôi.
Lúc này nàng chạy về Thiên Yêu thành, lại chạy đến cửa phủ thành chủ quỳ xuống.
“Dạ Dung muội muội, muội lại chơi cái gì nữa vậy?”
Tử Tiêu đi tới trước người Dạ Dung hỏi.
“Tử Tiêu tỷ tỷ, ta muốn gặp thành chủ.”
Tử Tiêu không có tấu chương nên dẫn nàng đi gặp Hoàng Đông Kiệt.
“Thành chủ đại nhân, cầu xin ngươi giúp Thụ gia gia.”
Vừa thấy thành chủ, Dạ Dung quỳ xuống.
Lúc này không có lực cản, đầu gối Dạ Dung đụng phải sàn nhà...
Dạ Dung nhận được một tin tức bí ẩn, Thiên Yêu thành linh dược đông đảo, khiến tứ đại thống lĩnh Thiên Yêu thành ăn nhiều đồ bổ quá mức, tất cả đều đã sớm độ kiếp.
Tứ đại thống lĩnh độ kiếp, không phải ai cũng thuận buồm xuôi gió, ngoại trừ Tuyết Miễn tộc Nhạc Huyên ra, ba vị thống lĩnh khác đều bị thiên kiếp đả kích hủy diệt.
Thời khắc cuối cùng vẫn là thành chủ ra tay giúp bọn Hầu Đại Thiên vượt qua thiên kiếp, lúc này Thiên Yêu thành có bao nhiêu yêu vương tồn tại không quan trọng, quan trọng là thành chủ có thể can thiệp vào thiên kiếp mà không lo lắng thiên kiếp đả kích, tin tức này đối với Dạ Dung thật sự quá quan trọng.
Thụ gia gia độ kiếp cửu tử nhất sinh, tỷ lệ thành công không đến một phần vạn, nếu để yên mặc kệ, Thụ gia gia chỉ có kết quả hồn phi phách tán.
Lúc này người có thể cứu Thụ gia gia chỉ có thành chủ.
Nhận được tin tức này, Dạ Dung không chút do dự, không ngừng vó ngựa chạy tới cầu thành chủ đại nhân.
“Ta không có lý do gì để cứu hắn.”
Hoàng Đông Kiệt biết Dạ Dung cầu nhưng hắn không phải người tốt.
Đám Hầu Đại Thiên là thủ hạ của hắn, hắn ra tay là rất bình thường, nhưng lão thụ vương và hắn không có một chút quan hệ nào, tại sao hắn lại ra tay hỗ trợ.
“Ta nguyện dùng cả đời của ta phục vụ Thiên Yêu thành.”
Dạ Dung kéo dài thời gian phục vụ Thiên Yêu thành.
Chỉ có điều Hoàng Đông Kiệt cũng không ngẩng đầu lên, phảng phất không có hứng thú với điều kiện này.
“Toàn bộ Vạn Linh thành gia nhập Thiên Yêu thành, vì thành chủ đại nhân ngươi dốc sức.” Dạ Dung cảm xúc rối rắm trong giây lát, tiếp tục gia tăng lợi thế.
Đáng tiếc Hoàng Đông Kiệt vẫn thờ ơ như trước.
“Thành chủ, cầu xin ngươi, ngươi muốn làm sao mới chịu ra tay trợ giúp Thụ gia gia?”
Dạ Dung sắp khóc.
“Thành chủ, không phải ngươi nói ngươi rất kính nể hành vi của lão thụ vương, vì đông đảo tiểu yêu vô gia cư mà đứng lên bảo hộ hay sao?”
“Bây giờ không phải thành chủ cũng đang làm chuyện giống như lão thụ vương hay sao?” “Yêu tốt như lão thụ vương không nên ngã xuống như vậy.”
Tử Tiêu đang giúp Dạ Dung nói chuyện, Dạ Dung nhìn nàng với ánh mắt vô cùng cảm kích. Hoàng Đông Kiệt suy nghĩ một chút, đứng dậy biến mất không thấy.
“Thành, thành chủ!”
Dạ Dung thấy thành chủ biến mất không thấy, nội tâm dần dần thy hết hy vọng, cho rằng thành chủ đã từ chối thỉnh cầu của nàng.
“Đừng nóng vội, thành chủ đã đồng ý giúp ngươi.”
Tử Tiêu nhìn ra ý đồ của thành chủ, cười nhạt nói.
“Thật sao?”
Dạ Dung nửa kinh nửa mừng nói.
“Đương nhiên là thật!”
“Nhưng làm sao thành chủ hắn biết được tung tích của Thụ gia gia?”
“Thụ gia gia của ngươi từng vào Thiên Yêu thành, ở trên người yêu quái quan trọng, thành chủ chúng ta đều sẽ thần không biết quỷ không hay để lại tọa độ trên người hắn.”
“Lúc này thành chủ của chúng ta hẳn là đã mở ra truyền tống đến bên cạnh Thụ gia gia ngươi rồi.”
Dạ Dung trong lòng hoang mang khó hiểu, Tử Tiêu cười khẽ giải thích từng cái một.
Bồ đề lão thụ vương ở vùng hoang vắng không người ở đang căng thẳng gian nan vượt thiên kiếp, bắt đầu hắn còn có thể cố hết sức chống đỡ mấy đạo thiên lôi nhưng càng về sau, hắn dần dần lực bất tòng tâm.
Hắn bị thiên lôi từ trên trời bổ xuống, trên người xuất hiện không ít vết thương, thiên lôi cường đại khiến cho thân thể hắn tê dại đau đớn.
Bồ đề lão thụ vương giãy dụa, đau đớn khiến cho hắn không khỏi hít sâu một tiếng, hắn cũng sắp cảm giác thân thể tê liệt đến mức không còn giống mình nữa.
“Ầm!”
Một đạo thiên lôi giáng xuống, bồ đề lão thụ vương bị thiên lôi bá đạo đánh rơi vào dưới đất càng sâu.
Kích này nặng hơn kích khác, bồ đề lão thụ vương chịu không nổi, đang nằm hấp hối trong hố sâu.
“Dạ Dung, bọn họ nhờ cậy ngươi.”
Cảm giác được mình tránh không thoát và không chịu nổi một kích thiên lôi tiếp theo, bồ đề lão thụ vương không trốn cũng không phản kháng.
Lẳng lặng chờ chết, trước khi chết, hắn không cảm thán yêu sinh của mình mà là để ý Dạ Dung và chúng yêu Vạn Linh thành.