“Một, hắn có thể lấy hóa đơn và chứng cứ vay mượn ra, vậy nói hắn có thể mười phần chắc chắn chứng cứ hắn lấy ra có thể vượt qua cửa ải.”
“Đối diện với hắn có chứng cớ, dù chúng ta mời người chấp pháp tới đây, chúng ta có lý cũng nói không được rõ ràng.”
“Thứ hai, vị quản lý cửa thành quen biết hắn, chứng tỏ địa vị của hắn ở Thiên Yêu thành không thấp, hơn nữa ánh mắt của hướng dẫn viên và thần y nhìn hắn không đúng.”
“Không có gì bất ngờ, bọn hắn nhất định có quen biết.”
“Chúng ta vừa mới tới Thiên Yêu thành, không nên trêu chọc loại người thân phận không rõ này, bằng không chúng ta có thể bởi vậy mà bị đuổi ra khỏi Thiên Yêu thành.”
“Ba, một đồng tiền vàng có thể bày ra chuyện, muốn làm sự tình càng ngày càng nghiêm trọng, chúng ta cực khổ đến Thiên Yêu thành là vì cầu sinh tồn, không phải tìm đến phiền toái.”
“Một đồng tiền vàng có thể mua bình an, cho hắn thì đã sao.”
Huyền Thanh phải chịu trách nhiệm cho người nhà, một ít chuyện nên nhịn thì nhịn, nên chịu uất ức vẫn phải chịu, đây vốn là đạo sinh tồn.
Ai bảo cho họ yếu làm chi!
Sau khi đám Thu Hà nghe xong, nắm chặt nắm đấm, nhưng bọn họ cũng biết gia gia xử lý như vậy đã là kết quả tốt nhất rồi.
Y quán.
“Tiểu nha đầu, đẩy ta đi một chút đi.”
Hoàng Đông Kiệt ngồi trên xe lăn, chào hỏi Mộng Bình đáng yêu, muốn nàng đẩy hắn đi khắp nơi.
“Hừ, ta sẽ không đẩy kẻ xấu đâu!”
Mộng Bình nghĩ cũng không muốn nghĩ, thẳng thừng từ chối.
“Các ngươi vừa mới tới Thiên Yêu thành, nói vậy không quen thuộc Thiên Yêu thành lắm.” “Muốn sinh tồn ở Thiên Yêu thành, đầu tiên phải hiểu rõ môn đạo trong ngoài Thiên Yêu thành, ta biết rất nhiều chuyện ở Thiên Yêu thành.”
“Ngươi đẩy ta đi dạo một chút, ngươi hỏi chuyện liên quan đến Thiên Yêu thành, ta đều có thể nói cho ngươi biết.”
Hoàng Đông Kiệt dụ dỗ nói.
“Ngươi biết, hướng dẫn viên chắc chắn biết, sao ta không hỏi hướng dẫn viên ngược lại đi hỏi ngươi?”
Mộng Bình không phải là tiểu cô nương, làm sao có thể dễ dàng bị Hoàng Đông Kiệt dụ dỗ.
“Ngươi nói sai rồi, ta biết, hướng dẫn không nhất định biết nhiều hơn ta, không tin, ngươi có thể hỏi hắn.”
Hoàng Đông Kiệt chỉ vào bát ca nói.
“Hắn nói không sai, chuyện ta biết đều là chuyện rõ ràng, chuyện ngầm thì hắn có thể biết nhiều hơn ta.”
Bát ca phối hợp nói.
“Ta đẩy ngươi có được không?”
Thu Hải vì muốn sớm hiểu rõ tình hình của Thiên Yêu thành, quyết định cúi mặt xuống làm hòa, hắn lo lắng nữ nhi đẩy xe lăn vì thế hắn xung phong muốn thử xem.
“Được!”
Thu Hải thấy đối phương đồng ý, đẩy Hoàng Đông Kiệt đi dạo khắp nơi trong y quán, còn hỏi chuyện liên quan đến Thiên Yêu thành.
“Ngươi cứ hỏi ta mãi cũng không tốt, không bằng chúng ta hỏi nhau đi, ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi có thể hỏi ta hai vấn đề.”
“Nếu ta hỏi đến bí mật của ngươi, ngươi không cần phải trả lời.”
Thu Hải suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn gật đầu.
Kế tiếp, Thu Hải hỏi đều là chuyện liên quan đến Thiên Yêu thành, mà Hoàng Đông Kiệt hỏi là cuộc sống của bọn Thu Hải ở bên ngoài trốn đông trốn tây.
Hỏi không tới bảy tám câu hỏi, bọn Huyền Thanh trở về.
“Đây, đồng vàng của ngươi!”
Huyền Thanh rất đau lòng ném một đồng vàng cho Hoàng Đông Kiệt.
Hắn không ngờ đồng vàng ở Thiên Yêu thành sức mua mạnh như vậy, tích góp tất cả trên người hắn mới đổi được một đồng vàng, ba đồng bạc và mười bảy đồng tiền.
Bây giờ ném một đồng tiền vàng cho Hoàng Đông Kiệt, nói không đau lòng là giả.
“Ngươi biết rõ ta đang lừa gạt ngươi, vì sao ngươi lại nhận bồi thường tiền cho ta?”
Hoàng Đông Kiệt ném đồng tiền vàng hỏi.
“Vì người nhà!”
Huyền Thanh thấy Hoàng Đông Kiệt đột nhiên thừa nhận là đã tống tiền bọn họ, Huyền Thanh nghi ngờ, vừa rồi làm tất cả không phải đều là vì một đồng vàng hay sao?
Bây giờ đồng vàng đến tay, sao lại đột nhiên thừa nhận hắn tống tiền, chẳng lẽ hắn không muốn đồng vàng.
Có điều vì cẩn thận, hắn vẫn trả lời thành thật.
“Hay cho lý do vì người nhà!”
“Các ngươi đủ tư cách rồi!”
Hoàng Đông Kiệt đứng dậy ném đồng vàng cho Mộng Bình, vỗ vỗ vai Huyền Thanh, di chuyển rời khỏi y quán.
“Phụ thân, cái này...”
Thu Hải bị hành động của Hoàng Đông Kiệt khiến cho choáng váng, một câu “các ngươi đủ tư cách rồi” khiến cho mọi người không thể hiểu được.
“Hướng đạo, thần y, hắn là?”
Huyền Thanh ngưng thần một hồi, hỏi bát ca và Dạ Dung bên cạnh đang xem kịch.
“Xin lỗi, không có hắn đồng ý, chúng ta không tiện tiết lộ thân phận của hắn.”
Bát ca và Dạ Dung lắc đầu nói.
Thấy bát ca và Dạ Dung không chịu tiết lộ nửa phần, Huyền Thanh đành phải trả phí hướng dẫn của bát ca, dẫn mọi người trong nhà rời đi.
“Phụ thân, hắn sẽ không phải là đại nhân vật Thiên Yêu thành nào đó, nhàn rỗi nhàm chán, cố ý chạy ra trêu chọc chúng ta cho vui chứ?”
Đi bộ trên đường phố, Thu Hà nói ra những suy đoán của mình.
“Cũng có thể, chẳng qua câu nói của hắn khiến cho ta rất để ý.”
Một câu “các ngươi đủ tư cách rồi” khiến cho Huyền Thanh rất để ý, luôn cảm giác lời này có thâm ý khác.
“Gia gia, không tốt, đồng vàng thay đổi, nó biến thành đồng tím rồi.”
Mộng Bình đi ở giữa đội ngũ chơi chơi với đồng vàng trong tay, ai ngờ đang chơi đùa đồng vàng đột nhiên biến thành đồng tím khiến nàng sợ hãi.
“Chuyện gì xảy ra, sao đồng vàng đột nhiên biến thành màu tím, Thiên Yêu thành có loại đồng tím hay sao?”
Thu Hải cầm lấy đồng tím trong tay nữ nhi, lo lắng đồng vàng có thể bị người khác lấy trộm, biến thành đồng tím không đáng giá, giọng của hắn không khỏi lớn hơn.
Nhưng hắn đã quên bây giờ bọn họ đang đi trên đường lớn kẻ qua người lại, vừa nghe được đồng tím, người đầy đường dừng bước.
Tất cả đều đột nhiên quay đầu nhìn đám người Huyền Thanh, trọng điểm là nhìn đồng tím. “Tím, đồng tím, thật sự là đồng tím!”
“Hay thật đó, không ngờ ta lại có ngày được thấy đồng tím.”
“Bọn họ là ai, làm sao có được đồng tím đặc biệt nhất?”
“Hình như là yêu mới tới, nhưng người mới tới làm sao có được đồng tím, chẳng lẽ, chẳng lẽ!”
Yêu đầy đường đều nhìn đám người Huyền Thanh nghị luận sôi nổi, mà sâu trong mắt bọn họ, ngoại trừ hâm mộ còn ghen tị.
Giống như đồng tiền tím đại diện cho một ý nghĩa nào đó.
“Đi, đi nhanh đi.”
Huyền Thanh vội vàng đem giấu đồng tím, dẫn người nhà nhanh chóng rời khỏi tầm mắt chúng yêu. Vòng qua mấy vòng, Huyền Thanh dẫn người nhà tiến vào một khách thuê phòng, phái hai nhi tử đi ra ngoài hỏi thăm ý nghĩa của đồng tím.
Không bao lâu, hai nhi tử đã trở lại, trong mắt mang theo sự kinh hãi, rõ ràng ý nghĩa của đồng tím đã vượt qua tưởng tượng của bọn họ...