“Hiểu rồi, cám ơn Dạ thần y ngươi bận trăm công nghìn việc cũng dành ra một chút thời gian cho chúng ta, chúng ta cũng không làm chậm trễ Dạ thần y.”
Không còn cách nào khác, Huyền Thanh chỉ có thể dẫn gia đình rời đi.
“Thành chủ lười như vậy không thể vô duyên vô cớ đi ra đùa bọn họ, bọn họ thoạt nhìn cũng không giống như nhân tài đặc thù gì, vậy vì sao thành chủ lại chú ý bọn họ như vậy.”
Dạ Dung nghĩ không ra, nhưng nàng cũng không làm gì, tiếp tục làm tốt công việc của mình. Khách điếm.
Cả nhà Huyền Thanh tụ họp.
“Đồng tím đó để qua một bên đi, muốn tìm được vị thống lĩnh đó không dễ dàng như vậy, chúng ta vẫn nên suy nghĩ kế tiếp làm cách nào mưu sinh.”
Đầu óc Huyền Thanh vung lên, bỏ chuyện đồng tím sang một bên, quyết định giải quyết vấn đề mưu sinh trước.
Tiếp theo, hội nghị gia tộc bắt đầu.
Thợ săn tiền thưởng, không, quá nguy hiểm.
Làm ăn, không được, bọn họ lúc này hai tay trắng, không có hàng, làm ăn gì.
Ra khỏi thành tìm bảo vật có giá trị trở về đổi tiền, không được, bọn họ có sáu người, tranh không lại những chuyên gia sưu tầm bảo vật có được bầy chuột, đàn chim, sâu bọ...
Làm thêm, cái này có lẽ có thể, nhưng phải không có biện pháp nào mới lựa chọn cái này. Gia tộc nghị luận đến cuối cùng, bọn họ mới phát hiện mình thật tầm thường, làm gì cũng không được.
“Gia gia, ngày mai Thiên Yêu thành hình như sẽ cạnh tranh quyền quản lý thương nhân gì đó, chúng ta có muốn đi thử xem không?”
Thần Nguyên suy nghĩ một chút nói.
“Chúng ta đã từng tìm hiểu quyền quản lý thương nhân, chỉ có ba đội ngũ, một đội do thành chủ định, một đội do các thống lĩnh tranh cử, trước mắt đội do các thống lĩnh tranh cử đã vận động.”
“Bây giờ còn lại một đội do thành chủ định và một đội do bên ngoài tranh cử chưa bắt đầu.” “Khỏi phải nghĩ đến trong thành, chúng ta chỉ có thể nghĩ đến quyền cạnh tranh với bên ngoài.”
“Nếu chúng ta được quyền quản lý thương nhân, có lẽ chúng ta sẽ vì vậy mà trở nên mạnh mẽ hơn, từ đó tập kích ngược trở về hồ Thiên Thu làm thịt con cá đen đó.”
“Chỉ là yêu tộc cạnh tranh quyền quản lý thương nhân quá nhiều, có lẽ chúng ta...”
Huyền Thanh chỉ nghĩ thôi cũng biết khó khăn lớn bao nhiêu!
“Mặc kệ như thế nào, chúng ta cũng phải thử một lần, lỡ như chúng ta thành công thì sao.”
Thu Hải không muốn bỏ qua cơ hội này, dù biết rõ khả năng thông qua rất thấp, nhưng đây là cơ duyên bay lên trời, dù sao cũng phải thử một lần.
“Đã đến đây rồi vậy thì thử một lần!”
Huyền Thanh suy nghĩ một chút, vỗ tay quyết định ngày mai tham gia khảo hạch…
Trời vừa sáng đội ngũ yêu tộc chuẩn bị tham gia tranh cử lần lượt chạy tới quảng trường Trung Thiên.
“Thật sự là yêu sơn yêu hải ở hồ Thiên Thu cũng khó có thể thấy cảnh tượng như vậy.” Thần Nguyên đi theo người nhà vừa tới gần vùng ven quảng trường Trung Thiên đã bị yêu sơn yêu hải trước mắt chấn động.
Các loại yêu quái tập hợp một chỗ, có trúc yêu, có sơn yêu che khuất bầu trời, ngư yêu dùng đuôi kéo, phía sau đuôi còn có một đám tiểu hoa miêu nước miếng chảy ròng ròng.
“Tới rồi, tới rồi, hồ yêu Đồ Sơn tới rồi!”
“Oa, quá đẹp, nếu có thể cưới một người làm lão bà, kêu ta giảm thọ trăm năm ta cũng bằng lòng.”
“Thật sự là một nhóm mỹ nương tử cực hạn, các nàng vốn đã đủ quyến rũ rồi. Bây giờ còn mặc sườn xám, váy, tất đen...của Thiên Yêu thành, nam nhân nào chịu nổi chứ?”
Hồ nương tử Đồ Sơn vừa xuất hiện đã châm ngòi bốc cháy hiện trường.
“Người dẫn đầu chính là yêu vương, không ngờ hồ yêu Đồ Sơn lại coi trọng quyền quản lý thương nhân như vậy!”
Một nhóm hồ yêu không che giấu khí tức, Huyền Thanh tự nhiên biết hồ yêu dẫn đầu chính là yêu vương.
Thấy yêu vương cũng tự dẫn đội đi ra tham gia tranh cử, hy vọng trong lòng Huyền Thanh càng thêm xa vời.
Đúng lúc này, đội ngũ mới xuất hiện làm thay đổi không khí hiện trường.
“Phản đồ yêu tộc, sao bọn chúng còn có mặt mũi đến chỗ này.”
“Làm chó cho nhân loại, giúp nhân loại trừ bỏ đồng loại của chúng ta, phản đồ như thế còn muốn đến tranh cử quyền quản lý thương nhân, bọn chúng cũng xứng sao?”
“Phản đồ, ra ngoài, nơi này không hoan nghênh các ngươi!”
“Cút khỏi đây đi!”
“Cút khỏi đây đi!”
Ngự thường sứ xuất hiện ở đây quả thực là cực đoan hơn hồ yêu Đồ Sơn, hầu như tất cả yêu quái ở đây đều không ưa ngự thường sứ.
“Phụ thân, quyền quản lý thương nhân Thiên Yêu thành là chuyện của yêu tộc chúng ta, sao Thiên Yêu thành cũng cho phép thế lực nhân loại tham dự vào?”
Thu Hà khó hiểu hỏi.
“Thiên Yêu thành không ngừng phát triển, tiếp xúc với nhân loại là khó tránh khỏi, đây chỉ là mới bắt đầu, có thể qua mười mấy năm, mấy chục năm sau, sẽ có nhân loại tiến vào Thiên Yêu thành giao dịch.”
Huyền Thanh biết nhân loại là thiên địa chi chủ, Thiên Yêu thành phát triển không tránh khỏi nhân loại.
“Im lặng!”
Tử Tiêu thấy chúng yêu đồng loạt la hét đuổi ngự thường sứ ra ngoài, sợ sự tình càng lúc càng nghiêm trọng, đến cuối cùng không dễ kết thúc, vì thế nàng đi lên trước đài giơ tay trấn áp.
Thấy thư ký thành chủ đi ra, tiếng hô đuổi ra ngoài dần dần dừng lại.
“Chư vị, có thể tiến vào Thiên Yêu thành thì chứng tỏ giá trị tội ác trên người bọn họ thấp.” “Chỉ cần không phải tội ác giá trị vượt quá tiêu chuẩn, Thiên Yêu thành hoan nghênh bất kỳ yêu quái nào.”
Nghe được lời Tử Tiêu nói, vẫn là có một phần yêu quái không đồng ý.
“Nhưng bọn chúng là phản đồ, lỡ như bọn họ tranh cử thắng được làm thương nhân, yêu bên ngoài nếu biết thân phận của bọn họ thì làm sao dám giao dịch cùng phản đồ.”
“Đây là vấn đề danh dự, nếu thanh danh Thiên Yêu thành vì bọn họ mà xấu đi, đến lúc đó Thiên Yêu thành muốn hối hận cũng không kịp.”
Nhiều yêu quái không đồng ý hét lên.