Không bao lâu sau, tin tức Xích Sát Điện, Vạn Quỷ Quật cùng Yêu Thực Hội bị Thiên Yêu thành nhổ tận gốc truyền đến náo nhiệt khỏi phải chê.
Chờ nhiều thế lực trong thiên hạ điều tra, sau khi hiểu rõ nguyên nhân hậu quả, biết ba thế lực này gan dạ đi đánh chủ ý với đội ngũ hành thương Thiên Yêu thành.
Biết đồng tím có thể mở cửa truyền tống, rất nhiều thế lực đều trầm mặc.
Điều này khiến cho thế lực thiên hạ đều biết ở bên ngoài ngàn vạn lần không nên trêu chọc người của Thiên Yêu thành, vì ngươi không biết trên người hắn có đồng tím hay không.
Lỡ như có đồng tím, mở cửa truyền tống kéo người thì toi đời.
Hồ Thiên Thu.
“Làm sao có thể như vậy, vì sao Thiên Yêu thành coi trọng bọn họ như vậy, bọn họ chỉ là nô lệ ta vứt bỏ mà thôi.”
Nghe được hai huynh đệ Thiên La Địa Sát bị bắt, yêu vương Hắc Long vừa tức vừa giận.
Giận Thiên Yêu thành vì sao lại coi trọng gia đình Huyền Thanh như vậy, giận hai huynh đệ Thiên La Địa Sát không ra sức, ngay cả bọn người Huyền Thanh cũng giết không được. “Hai huynh đệ Thiên La Địa Sát bị bắt, phía Thiên Yêu thành hẳn là biết là do ta sai khiến, bọn họ chỉ động thủ với Xích Sát Điện, Vạn Ma Quật mà không có hành động với ta.”
“Hẳn là bọn họ cố kỵ hồ Thiên Thu, nghĩ cũng đúng, Thiên Yêu thành không cần vì một nhà Huyền Thanh mà khiến cho tập thể hồ Thiên Thu nhắm vào.”
“Bọn họ đã giết gà doạ khỉ rồi, xem ra trong thời gian ngắn ta không thể động thủ với bọn Huyền Thánh.”
Yêu vương Hắc Long cắn răng, tạm thời áp chế sát ý đối với một nhà Huyền Thanh.
“Hồ Thiên Thu, ngươi rốt cuộc cất giấu đại cơ duyên, đại bí mật gì, nếu như ta có được ngươi, ta còn sợ yêu vương cấp ba của Thiên Yêu thành sao?”
Yêu vương Hắc Long chán ghét yêu vương thực lực cường đại hơn hắn, hắn chán ghét loại cảm giác này, hắn muốn thoát khỏi loại cảm giác này.
Biện pháp duy nhất chính là hắn phải trở nên mạnh hơn thành chủ Thiên Yêu thành mới được.
Mà khế ước biến cường này chính là bí mật của hồ Thiên Thu!
Thời gian kế tiếp, yêu vương Hắc Long càng thêm cấp bách dò xét bí mật của hồ Thiên Thu. Âm Ty.
“Tình thế mạnh hơn so với chúng ta, chúng ta tạm thời không nên đi chọc Thiên Yêu thành.” “Chỉ là chúng ta không thể cam lòng tụt lại phía sau, chúng ta cũng cần phát triển, ưu thế của Thiên Yêu thành là bọn họ có vô số thiên tài địa bảo, mà chúng ta cũng có ưu thế của chúng ta.”
“Tử vong.”
“Tử vong là lợi thế lớn nhất của chúng ta!”
“Người chết đều có xác suất thành quỷ nhất định, chúng ta gia tăng xác suất này.”
“Trên đời này không thiếu nhất chính là nhân loại, chúng ta chỉ cần biến vô số người thành quỷ, thế lực của chúng ta sẽ bành trướng lên.”
“Có điều nếu tạo thành tử vong diện tích lớn sẽ dẫn dắt nhân loại phản công, một mình Âm Ty chúng ta đối mặt với nhân loại rất khó khăn.”
“Việc này phải bàn bạc kỹ, thứ quỷ tộc chúng ta không thiếu nhất chính là thời gian.”
Đối mặt với Thiên Yêu thành cường đại, thế lực khắp nơi đều có áp lực, vì thế bọn họ bị ép phát triển.
Thời gian vội vàng chớp mắt đã trôi qua mười mấy năm!
Kinh thành mười mấy năm sau, thành vẫn là thành, phố vẫn là phố, chẳng qua người đã không còn giống trước.
Lục Thế Viễn lớn lên trở thành một tiểu tử anh tuấn tiêu sái, hắn cũng trở thành một trảm yêu sứ giống như phụ thân, gia gia của hắn.
Vì hắn khắc khổ tu luyện từ nhỏ, nên từ nhỏ hắn có danh hiệu thiên tài, hơn nữa Trảm Yêu Ti ngoài sáng trong tối vận chuyển tài nguyên, khiến cho hắn tuổi còn trẻ đã trở thành một trong tứ đại thiên tài kinh thành.
Qua mười mấy năm Lục Hải Nguyên đã già rồi, bảy tám mươi tuổi cũng thích đi dạo khắp nơi giống như những lão bất tử khác, về phần chuyện Trảm Yêu Ty liên quan rắm gì đến chuyện của hắn.
Thực lực của Lục Trạch trở nên mạnh mẽ, trước mắt hắn là một trong những kim bài trảm yêu sứ.
Sau khi hắn trở thành kim bài trảm yêu sứ, có rất nhiều chuyện thay đổi, nhiệm vụ thay đổi nhiều, hắn cũng thường xuyên không về nhà.
Duy nhất không thay đổi chính là hắn thường xuyên cùng chuột vương Kinh Nhạc tương ái tương sát.
Chỉ là có điều tương ái này có chút biến đổi.
Lục gia, hậu hoa viên.
Lục Thế Viễn đang vội vàng chào hỏi hai người bạn tốt của hắn, một người là phật tử đương đại Lâm Thiên Dương của chùa Long Tượng, một người là đạo tử đương đại của Thái Cực tông Chung Bình Phàm. Lâm Thiên Dương và Chung Bình Phàm đều là những người vâng lệnh sư phụ tiến vào Trảm Yêu Ti trải nghiệm, bọn họ cũng là một trong tứ đại thiên tài kinh thành.
Ngoại trừ ba người bọn họ ra, trong tứ đại thiên tài kinh thành còn có một người chính là đại hoàng tử Lý Hạ Vân.
“Các ngươi không có việc làm sao? Sao cứ chạy tới chỗ ta uống trà nhàn rỗi?”
Lục Thế Viễn không hoan nghênh hai người Lâm Thiên Dương đến nhà hắn làm khách, vì hắn luôn cảm giác hai người này muốn đánh chủ ý với muội muội hắn.
Không trách hắn nghĩ như vậy, ai bảo muội muội hắn xinh đẹp như vậy, hắn làm ca ca nếu thấy có nam nhân xuất hiện trước mặt muội muội thì trong lòng hắn rất đề phòng.
“Lục huynh, sao ngươi xa lạ vậy, lấy tình huynh đệ sâu đậm giữa chúng ta, đến uống chén trà này của huynh thì làm sao, sao lại đề phòng chúng ta giống như đề phòng lang sói vậy?”
Mặc dù Lâm Thiên Dương là phật tử của chùa Long Tượng nhưng sau khi hắn tiến vào Trảm Yêu Ti, hắn bắt đầu buông thả bản thân, về phần quy tắc của chùa Long Tượng có thể hắn đã quên rồi.
“Ai là huynh đệ tình thâm với ngươi, số lần ngươi bán ta còn ít sao, lúc bắt cẩu yêu, thời khắc mấu chốt ngươi làm rớt dây xích, hại ta bị một đám cẩu yêu đuổi theo.”
“Còn bị cẩu yêu cắn vào mông, hại ta suốt nửa tháng cũng không xuống giường được.”
“Còn có một lần bắt ong bắp cày yêu, ngươi là người đầu tiên chạy, ngươi là muốn tiểu đội chúng ta đoàn diệt có phải không?”
“Còn có...”
Lục Thế Viễn mở miệng không dừng lại được, không ngừng nói cái hố Lâm Thiên Dương này.
“Đã nói rồi, lần đó bắt ong bắp cày yêu, thật sự ta không phải chạy, ta là dùng chiến thuật quanh co, muốn đưa bầy ong bắp cày yêu vào trong hỏa trận tận diệt.”
“Chỉ là lúc đó ai ngờ các ngươi cũng không rõ gợi ý ta đưa ra, chạy cũng không chịu chạy.” Lâm Thiên Dương vô tâm vô phế giải thích.
“Ngươi nhắc nhở chúng ta chúng ta bằng cách ném cho ta một ánh mắt quyến rũ, quay đầu bỏ chạy, quỷ mới biết ngươi có ý gì.”
“Điều đó chỉ có thể nói rõ chúng ta còn chưa đủ ăn ý.”
Lâm Thiên Dương thở dài, phảng phất như hắn không sai, sai chính là do giữa bọn họ chưa có phối hợp tốt.
Lục Thế Viễn nghe vậy thì tức giận, hắn thề sau này hắn sẽ không bao giờ đồng ý cùng tổ làm nhiệm vụ với Lâm Thiên Dương nữa...