“Không ai biết hắn từ đâu đến, chúng ta chỉ biết hắn họ Hoàng, mặt khác, Trảm Yêu Ti hoài nghi hắn là nhất phẩm tu sĩ trong truyền thuyết.”
“Chính vì hoài nghi này, rất nhiều người tìm hắn gây phiền toái mà lại biến mất hết nên triều đình mới không truy cứu.”
Một trong những ám vệ báo cáo những gì hắn biết cho Cửu công chúa.
“Nhất phẩm tu sĩ?”
“Còn có loại tồn tạ này sao?!”
“Chả trách bị phản phệ, loại tồn tại tiếp cận tiên ma này, phàm là con người sao có thể theo dõi vận mệnh.
Cửu công chúa hoảng sợ, tuy rằng năng lực của nàng phần lớn thuộc loại bị động, nhưng để nàng bị động dự đoán chuyện tương lai mà không có bóng dáng nhân này cũng đã nói lên rất nhiều vấn đề.
“Lại là một người mặc kệ chúng sinh sống chết, người một lòng chỉ muốn cầu tiên.”
“Ai, chúng ta trở về đi.”
Cửu công chúa đặt biệt danh này cho Hoàng Đông Kiệt, đối với Hoàng Đông Kiệt kính nhi viễn chi.
“Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa!”
“Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa!”
Đêm khuya vắng lặng, người gõ canh. Lúc này, một bạch y quỷ ngã từ trên cao xuống trước mặt người gõ canh.
“Khụ khụ!”
Cổ Ngọc Thành chật vật không chịu nổi từ mặt đất gian nan đứng lên, hắn rất xui xẻo, bị người của Trảm Yêu Ty phát hiện còn dễ nói, hết lần này tới lần khác cường giả hoàng hậu phái tới cũng ở trong đó.
Hắn bị đả thương, một đường chạy tới đây, bây giờ lại càng không cẩn thận từ trên không trung rơi xuống trước mặt người gõ canh cầm canh.
Hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần khi người gõ canh khi nhìn thấy mình sẽ hét lên sợ hãi, thu hút người của Trảm Yêu Ti tới.
Ai ngờ người gõ canh lại lẳng lặng nhìn hắn như vậy, dường như thấy người qua đường bình thường.
Cổ Ngọc Thành biết phía sau có truy binh, cũng không có thời gian đánh người gõ canh, đứng dậy bỏ chạy, hắn nói cảm ơn người gõ canh vì đã không hét lên.
“Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa!”
Người gõ canh vẫn không có phản ứng đối với lời cảm ơn của Cổ Ngọc Thành, tiếp tục gõ canh.
Chỉ là Cổ Ngọc Thành vừa mới rời đi, rất nhiều trảm yêu sứ một đường truy tung tới.
“Có người đánh mõ, hỏi hắn có thấy Cổ Ngọc Thành hay không.”
Rất nhiều trảm yêu sứ thấy người gõ canh, chuẩn bị đi lên hỏi thăm.
“Hoàng, Hoàng tiên sinh, sao lại là ngươi?”
Trong trảm yêu sứ truy tung vừa lúc có tiểu đội Lục Thế Viễn, khi bọn họ thấy người gõ canh lại là thuyết thư tiên sinh thì kinh hãi.
“Cuộc sống khó khăn, muốn sống thật tốt chỉ có thể làm thêm một chút.”
Hoàng Đông Kiệt cười hì hì nói.
Khóe miệng Lục Thế Viễn hơi giật giật, hắn đương nhiên không tin lời quỷ quái này, cuộc sống cái gì gian nan, dựa vào danh hiệu đệ nhất thuyết thư ở kinh thành mà nói, hắn làm gì thiếu tiền.
Đến để thể nghiệm cuộc sống thì nói thể nghiệm cuộc sống, nói gì mà cuộc sống khó khăn?
“Tiên sinh, không biết ngươi có...?”
“Còn sững sờ ở đó làm gì, còn không mau tìm ra Cổ Ngọc Thành, chần chừ cẩn thận hoàng hậu trị tội của các ngươi.”
Lục Thế Viễn còn chưa hỏi xong, cường giả Hoàng hậu phái đã tới.
Cường giả tên là “Dạ” thấy một đám trảm yêu sứ dừng ở đây, nổi giận lớn tiếng quát đám trảm yêu sứ xuất công bất xuất lực này.
“Dạ đại nhân, chúng ta đang hỏi người gõ canh có thấy Cổ Ngọc Thành chạy đi đâu không.” Có trảm yêu sứ không muốn đắc tội với người của Hoàng hậu bèn lên tiếng nói.
“Mau nói, có thấy hay không, hắn chạy theo hướng nào?”
Dạ đại nhân cũng thấy người gõ canh, hắn ra trước mặt người gõ canh, ngẩng đầu lên giọng rất không khách sáo hỏi.
Rõ ràng coi Hoàng Đông Kiệt là người gõ canh tầm thường.
“Dạ đại nhân, xin đừng...”
Người của Lục Thế Viễn thấy cường giả hoàng hậu phái đến nói chuyện với thuyết thư tiên sinh như vậy thì nóng nảy, vội vàng muốn cho người của hoàng hậu nhận ra người gõ canh trước mắt là ai, hắn đặc biệt như thế nào ở kinh thành.
“Miệng của ngươi thật thối, ngươi có thể tránh xa ta một chút không?”
Lục Thế Viễn còn chưa dứt lời, Hoàng Đông Kiệt không kiên nhẫn nhìn người không biết lễ phép trước mắt.
Dạ đại nhân giơ tay lên chuẩn bị cho người đánh canh một giáo huấn, hắn muốn bẻ gãy cánh tay người đánh canh không biết tốt xấu trước mắt này.”
“Ầm!”
Dạ đại nhân bay, hắn bị Hoàng Đông Kiệt một quyền đánh bay.
Khi hắn rơi xuống thì đã chết.
“Chết rồi, Dạ đại nhân chết rồi.”
Dạ đại nhân vừa chết, trảm yêu sứ ở hiện trường đều hoảng hốt.
“Như thế nào, các ngươi muốn động thủ với ta sao?”
Hoàng Đông Kiệt nhìn trảm yêu sứ xung quanh cảnh giác và phòng bị thì cười khẽ hỏi. “Đang làm gì vậy, tỉnh táo lại, hắn không phải địch nhân của chúng ta.”
Lục Thế Viễn cũng không muốn xuất hiện biến cố, vội vàng hét lớn bảo đồng nghiệp không nên xúc động.
“Tiên sinh, làm sao chúng ta dám động thủ với ngươi, là hắn động thủ trước, cái này chúng ta đều thấy, dù hoàng hậu biết chuyện này, hoàng hậu cũng sẽ cho người đến xin lỗi tiên sinh.”
Lục Thế Viễn từ phụ thân cũng hiểu được đặc thù của người thuyết thư trước mắt này, cũng biết thái độ của trảm yêu ti đối với hắn, bây giờ nếu trở mặt với người thuyết thư sẽ thật ngu ngốc.
“Chôn cất đi, đừng để thi thể của hắn ô nhiễm không khí xung quanh.”
“Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa!”
Hoàng Đông Kiệt nói xong tiếp tục đánh canh rời đi.
“Đầu lĩnh, hắn là ai vậy?”
Thấy đầu lĩnh khách khí với người gõ canh như vậy, những trảm yêu sứ khác đều tò mò. “Hắn là người thuyết thư!”
Lục Thế Viễn trả lời.
“Cái gì, hắn chính là người thuyết thư sao!”
“Chả trách đầu lĩnh đối với hắn cung kính như vậy, hắn quả thật có tư cách khiến chúng ta ngưỡng mộ.”
“Dạ đại nhân này cũng là xui xẻo, không chờ đợi để nói rõ thân phận của hắn, coi hắn là người đánh canh bình thường, chết cũng đáng đời.”
“Dù hắn là người của hoàng hậu, việc này cuối cùng cũng sẽ không giải quyết được, hoàng hậu sẽ không vì một thủ hạ mà đắc tội với một người đặc biệt.”
Những trảm yêu sứ khác biết người đánh canh chính là người thuyết thư thì thái độ cũng thay đổi.
Vì bọn họ cũng có tin tức nội tình, đều biết người thuyết thư là một cường giả ẩn thế.
Cường giả đều có đặc quyền!
“Hình như chúng ta quên hỏi hắn có thấy Cổ Ngọc Thành chạy đi đâu không.”
Hồi lâu mới có người nhớ tới mục đích bọn họ đi ra.
“Mặc kệ, đám Trảm Yêu Ti chúng ta vốn là xuất công bất xuất lực đối với chuyện của Cổ Ngọc Thành, dù sao trảm yêu sứ cũng không muốn thấy chuyện của Cổ Ngọc Thành phát sinh trên người mình.”
“Đi, kéo thi thể hắn trở về, bị người thuyết thư đánh thành như vậy, hoàng hậu cũng không có lý do gì trách tội chúng ta.”