“Hành y? Hắn còn biết y thuật sao?”
“Hắn cũng quá lợi hại nha, còn có cái gì mà hắn không biết làm đây?”
Lâm Thiên Dương nghe vậy sửng sốt một chút, tuy hắn biết người thuyết thư rất thần bí nhưng cũng không thể chỗ nào cũng có hắn, cái gì cũng biết một chút, những người khác còn biết sống làm sao đây.
“Đây mới là đại lão thực sự, dùng tâm tính của người bình thường để thể nghiệm cuộc sống.” “Người thuyết thư, người gõ canh, bây giờ là y sư, có lẽ lần sau chúng ta thấy hắn lại là thân phận khác.”
Chung Bình Phàm biết cao nhân chân chính bình thường đều là quái nhân, nhưng quái nhân này không gì không làm được, khiến cho người ta thán phục không thôi.
“Y quán này là sản nghiệp của Thiên Yêu thành, chẳng lẽ hắn là người của Thiên Yêu thành?”
Lâm Thiên Dương hoài nghi hỏi.
“Không phải, ta đã tìm hiểu, y sư ở đây có mười mấy người, ngoại trừ Dạ thần y, các y sư khác đều được trả lương đến hỗ trợ.”
“Đương nhiên cũng có người đến chữa bệnh từ thiện miễn phí, tiên sinh chính là người chữa bệnh từ thiện.”
Chung Bình Phàm phủ nhận người thuyết thư có quan hệ với Thiên Yêu thành.
Nghe đến đây, Lục Thế Viễn không còn chờ đợi nữa, cõng phụ thân chạy tới nơi hội chẩn của người thuyết thư.
Thấy mấy bệnh nhân đang chờ người thuyết thư chữa trị, Lục Thế Viễn không quan tâm được gì khác nữa, cẩn thận buông phụ thân xuống, quỳ gối trước mặt người thuyết thư.
“Tiền bối, cầu xin ngươi cứu cha ta!”
Lục Thế Viễn dập đầu cầu xin, hai người Lâm Thiên Dương bên cạnh không nói gì, bọn họ biết cầu người nên có thái độ cầu người.
“Biết vì sao bệnh nhân ta khám rất ít không, không phải vì y thuật của ta kém, mà là vì ta chữa bệnh còn phải xem tâm tình của ta.”
“Bây giờ tâm tình của ta không thể nói là tốt, cũng không thể nói xấu, ngươi cho ta một lý do chữa trị cho phụ thân ngươi đi!”
Hoàng Đông Kiệt bình thản nói.
“Ta, ta...”
Lục Thế Viễn sợ lý do đưa ra không phù hợp với khẩu vị của tiền bối, dẫn đến tiền bối từ chối cứu chữa phụ thân hắn, vì căng thẳng nên hắn đột nhiên ấp úng.
“Được rồi, ta chữa, khiêng hắn lên đi.”
“A?”
Lục Thế Viễn cũng sửng sốt, hắn còn chưa nói gì vậy mà đã đồng ý.
“A cái gì a, còn không mau khiêng hắn lên!”
Hoàng Đông Kiệt thúc giục.
Lục Thế Viễn phản ứng lại, lập tức đứng dậy khiêng phụ thân lên bục.
“Ra ngoài đi, ta cần một môi trường yên tĩnh để chữa bệnh.”
Nói xong Hoàng Đông Kiệt đuổi ba người Lục Thế Viễn ra ngoài.
“Được rồi, lôi hắn đi đi.”
Đi vào không được mấy phút, Hoàng Đông Kiệt đi ra bảo Lục Thế Viễn khiêng người đi. “Tiền bối, ngươi cũng không có cách nào thanh trừ thi độc trên người phụ thân ta sao?” Lục Thế Viễn thấy tiền bối đi vào một hồi rồi đi ra, cho rằng phụ thân không cứu được, một nỗi bi ai tràn ngập trong lòng hắn.
“Cái gì mà không thanh trừ được, nghi ngờ y thuật của ta như vậy thật là bất lịch sự.” “Đã cứu xong rồi, lôi người đi đi!”
Hoàng Đông Kiệt tiếp tục thúc giục.
Lục Thế Viễn vừa nghe đã cứu xong thì sắc mặt hơi khó tin .
Một giây sau, hắn chạy vào, thấy sắc mặt hồng hào của phụ thân, nghe được hô hấp vững vàng của phụ thân, dù hắn là người ngoài nghề cũng biết thi độc trên người phụ thân đã được giải ròi. Lâm Thiên Dương cùng Chung Bình Phàm bên cạnh thấy y thuật kỳ tích như vậy đều sửng sốt nhìn Hoàng Đông Kiệt.
“Tiên sinh, không biết ngài còn thiếu đồ đệ hay không, chúng ta muốn... “
“Cút!”
“Được rồi, chúng ta đi.”
Hai người Chung Bình Phàm biết cao nhân đều có tính tình quái lạ, không trêu được nên chỉ có thể xám xịt rời khỏi nơi hội chẩn của Hoàng Đông Kiệt.
“Tiền bối, ta...”
“Không cần nói cám ơn đâu, ngươi hãy đi cùng họ đi.”
Lục Thế Viễn còn muốn nói lời cảm kích ai ngờ cũng bị Hoàng Đông Kiệt đuổi đi.
“Khụ khụ!”
Rất nhanh Lục Trạch đã tỉnh lại.
Chờ Lục Trạch hiểu rõ nguyên nhân hậu quả, đối với sự tồn tại của Hoàng Đông Kiệt cũng trầm ngâm không thôi.
“Các ngươi trở về trước đi, ta đi một lát rồi về.”
Lục Trạch thấy lực lượng dần dần khôi phục, bảo nhi tử trở về trước.
“Vậy thì chúng ta về trước.”
Thấy phụ thân khôi phục tốt rồi, cũng đại khái biết phụ thân muốn đi tìm hoa khôi, trong lòng Lục Thế Viễn có chút bất an đối với việc này , dù sao như vậy sẽ làm tổn thương đến mẫu thân hắn, nhưng nghĩ đến phụ thân là người có chừng mực bèn quyết định mặc kệ việc này. Hắn làm nhi tử cũng không quản được chuyện này.
“Cộc!”
“Cộc!”
Dạ Dung cùng Mị Nương còn đang giao phong, tiếng gõ cửa lại vang lên.
“Lục Trạch, ngươi, ngươi khỏe rồi sao?”
Mị Nương thấy Lục Trạch sắc mặt hồng hào đứng ở cửa, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó chạy tới kiểm tra thân thể Lục Trạch, phát hiện thi độc không còn nữa.
Nàng khó hiểu nhìn Lục Trạch, muốn biết thi độc trên người hắn sao lại biến mất.
“Ai đã giải độc thi độc của ngươi vậy?”
Dạ Dung thấy thái độ của Mị Nương đối với nam nhân trước mắt này như vậy, biết người trúng thi độc chính là nam nhân này.
Nhưng thấy huyết khí hắn khôi phục gần như người bình thường, nàng muốn biết là ai đã cứu hắn.
“Người này hẳn là Dạ thần y cũng quen biết, người cứu chữa cho ta là một y sư của y quán, ta không biết hắn tên gì, ta chỉ biết hắn họ Hoàng, mặt khác hắn còn có một thân phận là đệ nhất thuyết thư của kinh thành.”
Lục Trạch trả lời.
Dạ Dung vừa nghe đã hiểu là thành chủ nhàn rỗi nhà nàng đã chữa trị.
“Tác giả của Hồng Lâu Mộng, hắn còn là một y sư y thuật cao minh.”
Mị Nương kinh ngạc nói.
“Rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào, ta nghĩ chắc là ngươi biết thân phận của hắn.”
Lục Trạch hỏi Dạ Dung.