“Cái gì nhân duyên rộng, ngươi...”
Lục Thế Viễn còn chưa nói xong thân thể hắn cứng đờ.
Vì kiệu hoa dừng trước mặt hắn, hơn nữa rèm kiệu hoa cũng bị vén lên.
Đúng như lời Chung Bình Phàm nói, Tân Nương Xác Khô liếc mắt nhìn Lục Thế Viễn.
Một tân nương đẹp như thiên tiên bước xuống từ kiệu hoa, không giống như trước đây, tân nương xúc động hơn bao giờ hết.
“Đoàn, Đoàn Lang, cuối cùng ngươi cũng luân hồi chuyển thế trở về, nô gia cuối cùng cũng đợi được ngươi.”
Tân nương xinh đẹp không giống người trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Lục Thế Viễn, lúc này cảm xúc của nàng vô cùng kích động, giống như Lục Thế Viễn chính là người nàng đã chờ đợi trăm năm.
Lâm Thiên Dương và Chung Bình Phàm bên cạnh đều trợn tròn mắt, nhân duyên của Lục Thế Viễn thật sự rộng đến mức này luôn, ngay cả Tân Nương Xác Khô cũng để ý tới hắn. Không nói bọn Lâm Thiên Dương trợn tròn mắt, ngay cả Lục Thế Viễn cũng không biết sao mình lại được coi trọng.
“Cô, cô nương, ngươi nhận nhầm người rồi, ta không phải Đoàn Lang mà nàng quen biết.” Lục Thế Viễn biết tân nương vô hại trước mắt này chính là Tân Nương Xác Khô nên hắn trả lời rất cẩn thận.
“Không, ngươi chính là Đoàn Lang của ta, ngươi chỉ là không có ký ức kiếp trước mà thôi.” “Đoàn Lang, theo ta trở về đi, ta sẽ giúp ngươi khôi phục trí nhớ kiếp trước.”
Tân nương giữ chặt tay Lục Thế Viễn, chuẩn bị kéo Lục Thế Viễn đi.
“Trên đời này nào có luân hồi gì, ngươi thật sự nhận lầm người rồi, ta thật sự không phải Đoàn Lang như ngươi nói.”
Lục Thế Viễn giãy dụa không muốn bị Tân Nương Xác Khô kéo lên kiệu hoa nhưng một khắc Tân Nương Xác Khô nắm lấy cổ tay hắn, lực lượng toàn thân hắn biến mất.
Tân Nương Xác Khô không nghe lọt một câu nào của Lục Thế Viễn, khăng khăng nhận định Lục Thế Viễn chính là Đoàn Lang mà nàng đang chờ đợi, kéo hắn lên kiệu hoa.
“Chớ động thủ!”
Lâm Thiên Dương cùng Chung Bình Phàm muốn ra tay ngăn cản Tân Nương Xác Khô, kết quả Tô Hạo Hoa lên tiếng bảo bọn họ không nên hành động thiếu suy nghĩ.
“Thống lĩnh, chuyện này..”
Hai người Lâm Thiên Dương cắn răng nhìn Tô Hạo Hoa, thấy Tô Hạo Hoa lắc đầu ngăn lại. Tô Hạo Hoa từ thái độ của Tân Nương Xác Khô đối với Lục Thế Viễn có thể thấy được Lục Thế Viễn trong thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì.
Bây giờ bọn họ bị Quan Tài Đen nhìn chằm chằm, không thể chọc giận luôn Tân Nương Xác Khô
“Thế Viễn, Thế Viễn!”
Lục Trạch thấy nhi tử sắp bị mang đi, nóng ruột khí huyết công thân khiến hắn hôn mê bất tỉnh...
“Lâm huynh, Chung huynh, phụ thân ta nhờ cậy các ngươi.”
Lục Thế Viễn thấy phụ thân ngất đi, nội tâm cũng cực kỳ sốt ruột nhưng hắn biết không thoát khỏi Tân Nương Xác Khô, chỉ có thể thỉnh cầu bằng hữu hỗ trợ.
Hai người Chung Bình Phàm gật đầu, bọn họ đều nghĩ trở về thỉnh cầu tông môn phái cường giả hỗ trợ cứu Lục Thế Viễn.
Lục Thế Viễn cuối cùng bị kéo lên kiệu hoa, đội ngũ đón dâu tiếp tục tiến về phía trước. Quan Tài Đen thấy đội ngũ đón dâu đi về phía hắn cũng không ngăn cản, vội vàng để cương thi nhường đường.
“Đoàn Lang, từ trong mắt của ngươi nhìn ra ngươi không hài lòng với bọn họ, bọn họ đã xúc phạm ngươi sao?”
“Phải, chính là bọn chúng!”
Lục Thế Viễn biết Quan Tài Đen đang nhìn chằm chằm người của bọn họ như hổ rình mồi, thấy thế, hắn muốn lợi dụng lực lượng của Tân Nương Xác Khô đánh lui Quan Tài Đen. “Đoàn Lang, ta sẽ đòi lại công bằng cho ngươi.”
Tân Nương Xác Khô từ kiệu hoa bay ra, lăng không vung tay áo về phía Quan Tài Đen, bọn họ chỉ thấy biển máu đầy trời nhuộm đỏ trời đất, hải triều hồng tàn cô nguyệt vọt tới bọn Quan Tài Đen.
“Cái gì!”
Quan Tài Đen cũng thật không ngờ Tân Nương Xác Khô nói động thủ là động thủ, vừa gặp nhau bảy tám cương thi của hắn lập tức bị tiêu diệt.
“Khốn kiếp, sớm muộn gì cũng có một ngày ngay cả ngươi ta cũng đánh!”
Quan Tài Đen tự biết trước mắt còn chưa phải là đối thủ của Tân Nương Xác Khô nên quyết định bỏ trốn.
Tân Nương Xác Khô thấy Quan Tài Đen chạy trốn cũng không đuổi theo, trở về kiệu hoa, để đội ngũ rước dâu trở về sào huyệt.
Bọn người Tô Hạo Hoa vốn còn lo lắng kế tiếp nên đối mặt với Quan Tài Đen truy sát như thế nào, nhưng thấy Quan Tài Đen bị Tân Nương Xác Khô đuổi đi, trái tim căng thẳng cuối cùng có thể buông xuống.
Mà bọn hắn cũng biết sở dĩ Tân Nương Xác Khô ra tay là vì Lục Thế Viễn.
“Trở về hết tốc lực!”
Lục Thế Viễn đã cứu bọn họ, vậy bọn họ cũng phải cứu phụ thân Lục Thế Viễn, Tô Hạo Hoa dẫn theo mấy trăm người hết tốc lực trở về kinh.
Trở lại kinh thành, Tô Hạo Hoa lập tức cách ly tất cả những người bị xác sống cào cắn.
Hắn vội vàng báo cáo và xử lý tất cả những chuyện tiếp theo, giao Lục Trạch cho hai người Lâm Thiên Dương xử lý.
Hai người Lâm Thiên Dương đầu tiên sai người đi thông báo cho lão gia tử Lục gia cùng hoa khôi Xuân Mãn lâu, lại chạy tới Phong Duyệt lâu tìm người thuyết thư.
Phát hiện người thuyết thư không ở Phong Duyệt lâu, Lâm Thiên Dương lại chạy tới y quán chợ đen dưới lòng đất tìm, kết quả ở y quán vẫn không tìm được người thuyết thư.
Lúc này bọn họ nóng nảy, tìm không được người thuyết thư thì Lục Trạch chắc chắn sẽ chết.