“Lục lão gia tử, xin lỗi, ta, chúng ta...”
Hai người Lâm Thiên Dương ấp úng không biết nên giải thích như thế nào.
“Ta biết các ngươi có ý tốt, nhưng ta là lão tử của hắn, trước tiên các ngươi phải suy nghĩ đến cảm xúc của ta chứ.”
Hai người Lâm Thiên Dương cúi đầu, dáng vẻ nhận lỗi.
“Không phải bọn họ, ta, là ta, là ta mang Lục Trạch tới nơi này cầu y.”
Mị Nương thấy Lục Hải Nguyên hơi rén nhưng nàng vẫn đứng ra gánh lỗi.
“Ngươi, ta không muốn nói ngươi, ta cũng không muốn quản chuyện của ngươi và nhi tử, bây giờ ta già rồi, ta chỉ muốn nhi tử ta bình an.”
Lục Hải Nguyên nhìn cảm xúc của bọn Lâm Thiên Dương một chút, cũng đoán ra bọn họ đã cầu y thất bại.
“Đưa hắn về nhà với ta.”
Lục Hải Nguyên trầm tư một lát bảo bọn Lâm Thiên Dương khiêng nhi tử về nhà với hắn. “Về nhà? Đúng, cỏ Cửu Hồn!”
Mị Nương vì quan hệ với Lục Trạc mà biết Lục gia có một gốc cỏ Cửu Hồn thành tinh, hai người Lâm Thiên Dương vì Lục Thế Viễn cũng biết.
Bỗng nhiên phản ứng lại, nói không chừng cỏ Cửu Hồn có hiệu quả đối với thi độc.
Lúc này nhóm Lâm Thiên Dương khiêng Lục Trạch đi cùng Lục lão gia tử.
Lục gia.
Lục Mộng Lam cùng mẫu thân thấy gia gia mang phụ thân về, gấp đến độ muốn biết tình hình của phụ thân nhưng thấy cảm xúc của gia gia thì biết sự tình nghiêm trọng, gấp đến độ mắt đỏ hoe.
Thê tử của Lục Trạch cũng thấy Mị Nương nhưng lúc này nàng không có tâm tình để ý tới chuyện này, một lòng đặt trên người Lục Trạch.
“Tiểu Thảo, ngươi đến xem thử!”
Lục Hải Nguyên đưa nhi tử đến hậu viện, mọi người trong hiện trường đều biết cỏ Cửu Hồn tồn tại, Lục Hải Nguyên cũng không che giấu gì, để cỏ Cửu Hồn đến xem.
Cỏ Cửu Hồn ưỡn ẹo bò ra khỏi đất, tới trước mặt Lục Trạch, mấy cái rễ tinh tế bò về phía thân thể Lục Trạch.
Ánh sáng bạc phát ra từ rễ cỏ Cửu Hồn, cỏ Cửu Hồn đang thử giải thi độc trên người Lục Trạch.
Hồi lâu cỏ Cửu Hồn thu hồi rễ cây, lắc đầu với Lục Hải Nguyên.
Cỏ Cửu Hồn lắc đầu, sắc mặt người ở hiện trường đều trắng bệch, mẹ con Lục Mộng Lam rơi lệ mà thân thể Mị Nương cũng đang run rẩy.
“Ngươi đã cố gắng hết sức, không trách ngươi.”
Thấy cỏ Cửu Hồn biểu cảm sa sút, Lục Hải Nguyên trấn an nó không cần tự trách mình.
“Ta đi tìm người thuyết thư, chắc chắn hắn còn ở kinh thành, ta nhất định sẽ tìm ra hắn.” Lâm Thiên Dương không muốn bỏ cuộc, chuẩn bị ra ngoài tìm người thuyết thư. “Không cần đâu!”
Lục Hải Nguyên lên tiếng từ chối.
“Vì sao không, chỉ cần có hy vọng thì chúng ta nên thử một lần.”
Không nói Lâm Thiên Dương không rõ, ngay cả Lục Mộng Lam cũng hoài nghi gia gia nàng vì bi thương mà xảy ra vấn đề.
“Ta vẫn còn cách để cứu nhi tử ta.”
Lục Hải Nguyên bình tĩnh nói.
“Còn có cách sao, cách gì?”
Người ở hiện trường vừa nghe còn có cách cứu, hai mắt đều nhìn Lục lão gia tử.
“Vấn đề này liên quan đến bí mật Lục gia chúng ta, ta không thể nói cho các ngươi biết, bây giờ mời các ngươi ra ngoài chờ, Mộng Lam các ngươi cũng ra ngoài đi.”
Lục Hải Nguyên chuẩn bị để mọi người rời đi.
“Gia gia, ta và mẹ ta cũng phải rời đi sao?”
Lục Mộng Lam thấy rất kỳ lạ, Lục gia bọn họ vậy mà còn có bí mật nàng không biết.
Bí mật này đến tột cùng là gì mà khiến gia gia đối đãi nghiêm cẩn như vậy.
“Đúng, các ngươi cùng người giúp việc cũng ra ngoài đi, ta biết ngươi rất tò mò bí mật này, nhưng thời cơ còn chưa đến, còn chưa tới lúc cho ngươi biết.”
Lục Mộng Lam biết cứu phụ thân quan trọng hơn cũng không quan tâm bí mật gì nữa.
Thấy Lục lão gia tử nghiêm túc như vậy, Mị Nương cùng bọn Lâm Thiên Dương cũng không do dự, đồng loạt đi ra cửa Lục gia chờ đợi.
Trảm Yêu Ti.
“Thái ti, Quan Tài Đen có môi uy hiếp quá lớn, tu sĩ còn có thể chống cự với độc của xác sống nhưng người bình thường đụng phải đều bị lây nhiễm.”
“Với tốc độ lây nhiễm này, không đến mười ngày thì toàn bộ Vân Châu có thể sẽ rơi vào tay giặc.”
“Thi độc cương thi của Quan Tài Đen còn rắc rối hơn chất độc của xác sống, ngay cả tu sĩ cũng không chịu nổi.”
“Chúng ta phải loại bỏ Quan Tài Đen càng sớm càng tốt, nếu không chờ đợi chúng ta sẽ là một cơn ác mộng.”
Tô Hạo Hoa hy vọng triều đình phái cường giả chân chính một kích tất sát Quan Tài Đen, nếu như không làm được điểm này, sẽ lại để Quan Tài Đen chạy trốn lần nữa.
Khi đó nhân loại chỉ có cách chuẩn bị sẵn sàng cho ngày tận thế đến.
“Ngự thường thái ti như thế nào, ngươi cảm thấy hắn có thể một kích tất sát với Quan Tài Đen hay không?”
Lý Chí Đào hỏi.
“Có thể, đương nhiên có thể, tuy rằng mười mấy năm nay ngự thường thái ti chưa từng ra tay nhưng chúng ta đều biết hắn đã trưởng thành đến mức chúng ta không thể lý giải.”
“Chỉ cần ngự thường thái ti xuất động, Quan Tài Đen cũng không thành vấn đề.”
“Vấn đề bây giờ là ngự thường thái ti là chức quan do chúng ta đơn phương cho hắn, hắn có thừa nhận thân phận này hay không vẫn là một vấn đề.”
“Chúng ta dùng phương thức nào mời hắn ra tay?”
Tô Hạo Hoa hỏi.
“Không cần chúng ta mời, hắn sẽ tự đi Vân Châu.”
Lý Chí Đào bình tĩnh nói.
“Đúng, quả thật không cần chúng ta mời hắn cũng sẽ tự đi.”
Tô Hạo Hoa nghĩ đến chuyện Lục Thế Viễn bị Tân Nương Xác Khô bắt đi, bọn họ mời ngự thường thái ti không được, chẳng lẽ người Lục gia còn cũng mời không được sao.
Ngự thường thái ti sẽ giết chết Tân Nương Xác Khô để cứu Lục Thế Viễn.
Lục Trạch trúng thi độc hai lần, thù này đã sớm kết thành, ngự thường thái ti bởi vì vậy mà giết chết Quan Tài Đen cũng không có gì bất ngờ...