“Tổ tông sống, Tiểu Viễn hắn...”
“Biết rồi, ta sẽ đi qua Vân Châu một chuyến mang hắn trở về, không cần lo lắng cho hắn, ta đã xem qua mệnh cách của hắn, còn cứng hơn đá, không chết được đâu.”
Hoàng Đông Kiệt không từ chối thỉnh cầu của Lục gia, dù sao chín đời Lục gia cũng chưa từng đối xử tệ bạc với hắn.
Cứu người cũng không có gì phiền toái, ở trong hồ nước lâu rồi, đi ra ngoài tản bộ cũng tốt. “Leng keng!”
“Leng keng!”
Tiếng chuông pháp khí của Lý Chí Đào vang lên, Hoàng Đông Kiệt biết Lý Chí Đào đang tìm hắn, nghĩ đến việc ăn chực yêu ngục nhiều năm như vậy, đi gặp Lý Chí Đào cũng không có gì đáng ngại.
“Cứu người trở về rồi có thể ta sẽ ở bên ngoài tản bộ, không cần để ý đến ta, trễ một chút ta sẽ trở về.”
Hoàng Đông Kiệt không hóa ra hình người, vẫn giữ nguyên hình thái rùa già, hình dạng người thuyết thư là hình dạng nhân loại, Hoàng Đông Kiệt không muốn làm lẫn hai người lại với nhau.
Dù hóa hình cũng là hình bóng đen, không thấy được mặt mũi.
Ngay sau đó rùa già biến mất.
“Hắn là bí mật lớn nhất của Lục gia chúng ta, hắn là con bài tẩy cuối cùng của Lục gia chúng ta.”
“Ngươi có thể lựa chọn nói cho Tiểu Viễn về chuyện của hắn hoặc không nói nhưng với những người khác nhất định phải giữ bí mật.”
Lục Hải Nguyên nghiêm túc dặn dò nhi tử.
“Biết rồi!”
Lục Trạch không phải kẻ ngốc, hắn biết Lục gia có thể có ngày hôm nay đều là vì một ít bí mật của lão rùa, người nhà mình biết là được...
“Đây là chuông pháp khí của Lý thái ti, Trảm Yêu Ti đây là muốn ngự thường thái ti xuất động.”
Trước cửa Lục gia, bọn Lâm Thiên Dương đang chờ đợi chợt nghe thấy tiếng chuông pháp khí, ý thức được thái ti Lý Chí Đào đang gọi ngự thường thái ti ra gặp mặt.
“Xác thực, lập tức gọi ngự thường thái ti xuất động là thích hợp nhất.”
Đoán được Ti bộ chuẩn bị xuất động ngự thường thái ti giải quyết nguy cơ Vân Châu, trái tim đang lơ lửng của bọn Lâm Thiên Dương cũng buông xuống.
Lục Trạch từ bên trong mở cửa đi ra.
“Phụ thân!”
Lục Mộng Lam thấy phụ thân bình phục như kỳ tích, đoạt trước mẫu thân lao vào lòng phụ thân, ôm chặt lấy phụ thân.
Hai nữ tử thấy Lục Trạch hồi phục kỳ tích cũng kích động.
Đồng tử Chung Bình Phàm và Lâm Thiên Dương co lại, những người có thể giải thi độc cương thi đều là kỳ nhân đương thời, ngoại trừ người thuyết thư và Dạ thần y ra, Lục gia vậy mà có thể giải trừ được thi độc.
Bí mật ẩn giấu của Lục gia có lẽ không đơn giản.
Cũng may Chung Bình Phàm và Lâm Thiên Dương đều là người có thân phận, đã quen với rất nhiều bí mật, hơn nữa bọn họ và Lục Thế Viễn lại là bạn tốt thật lòng cho nên đối với bí mật Lục gia cũng thờ ơ hơn rất nhiều.
“Phụ thân, ngươi hồi phục như thế nào?”
Lục Mộng Lam tò mò hỏi.
“Liên quan đến bí mật gia tộc, bây giờ còn chưa phải là thời điểm cho ngươi biết.”
Lục Trạch khẽ lắc đầu không định nói ra chuyện của lão rùa già.
“Lục thúc thúc, ngươi khôi phục rồi vậy chúng ta sẽ về Ti bộ trước.”
Hai người Chung Bình Phàm thấy bên cạnh Lục Trạch có hai nữ nhân, một người là thê tử Lục Trạch, một người là hoa khôi Mị Nương, một chiến tranh không có khói súng sắp bùng nổ.
Hai người Chung Bình Phàm rất thông minh, quyết định sớm rời khỏi chiến trường này. “Cùng đi đi, từ tiếng chuông vừa rồi, Ti bộ hẳn là đang gọi ngự thường thái ti xuất động san bằng Quan Tài Đen, bây giờ Ti bộ hẳn là thiếu nhân thủ.”
Lục Trạch thấy thê tử và Mị Nương, quyết đoán lấy chuyện cứu nhi tử chạy trốn khỏi hiện trường.
“Phụ thân, ngươi nhất định phải cứu ca ca trở về.”
Vì Lục Trạch muốn cùng đội ngũ đi cứu nhi tử, thê tử Lục Trạch không có lý do gì ngăn cản, Mị Nương càng không thể nói gì.
Cứ như vậy, Lục Trạch theo hai người Lâm Thiên Dương chạy trốn khỏi hiện trường.
Ngoại ô thành tây.
“Đã lâu không gặp, ngươi hẳn là biết mục đích ta tìm ngươi.” Lý Chí Đào nói với bóng đen hình người không có mặt mũi. “Biết!”
“Vậy thái độ của ngươi ra sao?”
“Ngươi đây là biết rõ còn cố hỏi.” Hoàng Đông Kiệt nói một câu. “Có bao nhiêu chắc chắn?” “Đoán xem!”
Lý Chí Đào nở nụ cười, nghịch ngợm như vậy chắc chắn là nắm chắc mười phần.
“Bây giờ ngươi đã đạt đến cấp độ nào rồi?”
Lý Chí Đào muốn biết câu trả lời của câu hỏi này hơn bất cứ ai khác.
Hàng năm vận chuyển vô số yêu ma quỷ quái từ các phân bộ vào tổng bộ giam giữ, mà hàng năm Hoàng Đông Kiệt đều vào yêu ngục một hai lần ăn hết bảy tám phần.
Ăn nhiều yêu quái như vậy, còn ăn mười mấy năm, là người đều muốn biết Hoàng Đông Kiệt đạt tới cấp độ nào.
“Đoán xem!”
Hoàng Đông Kiệt treo khẩu vị của Lý Chí Đào, đừng hỏi vì sao, hỏi cũng vì Hoàng Đông Kiệt rất không tốt.
“Ngươi cảm thấy ngươi so với thành chủ Thiên Yêu thành thì như thế nào?
Lý Chí Đào thấy Hoàng Đông Kiệt không trả lời bèn đổi cách khác hỏi.
Lúc này đây, Hoàng Đông Kiệt cười mà không trả lời, mình so với mình, so cái cọng lông! “Ngươi sẽ luôn luôn đứng về phía nhân loại của chúng ta chứ?”
Đây mới là điều Lý Chí Đào thực sự muốn hỏi, sau khi hiểu được sự đáng sợ của Hoàng Đông Kiệt, suy nghĩ duy nhất trong lòng Lý Chí Đào chính là giữ chặt Hoàng Đông Kiệt vĩnh viễn đứng về phía nhân loại.
Vì không có lựa chọn nào khác, một khi Hoàng Đông Kiệt trở thành địch nhân thì đó chính là ngày tận thế của nhân loại.
“Ta là yêu, không phải người, làm sao có thể một mực đứng về phía nhân loại các ngươi, không phải tộc ta tâm tất dị, đây là lời nhân loại các ngươi truyền ra.”
“Đối với các ngươi mà nói, ta là dị chủng, vậy đối với ta mà nói, sao các ngươi không phải dị chủng chứ?”
“Sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ rời đi, đây chỉ là vấn đề thời gian.”
Hoàng Đông Kiệt giọng nói bình thản nói.
“Hiểu rồi, Vân Châu nhờ ngươi.”
Lý Chí Đào trầm tư một lát cũng không trả lời gì khác, chuẩn bị để Hoàng Đông Kiệt xuất phát Hoàng Đông Kiệt cũng không nói thêm gì, cái bóng mờ ảo, hắn biến mất không thấy đâu.
“Vận mệnh chi nữ, đại họa mà ngươi dự đoán rốt cuộc là cái gì, là hắn, hay là...”
Lý Chí Đào nói thầm một câu rồi xoay người trở về Ti bộ.
Vân Châu lại có một quận rơi vào tay giặc, Quan Tài Đen đang hưởng thụ thành quả thắng lợi của hắn.
“Ngươi làm gì ở đây?”
Quan Tài Đen tâm tình đang tốt chợt cảm ứng được có người tới, vừa thấy người tới tâm tình của hắn lại không tốt.