“Bốp!”
Hoàng Đông Kiệt tiện tay đánh một cái, đánh bay Tân Nương Xác Khô, đập ra một lỗ thủng lớn trên vách đá, khiến rất nhiều tảng đá từ trên cao rơi xuống.
“Tại sao ngươi không nhận mệnh?”
Hoàng Đông Kiệt khoát tay nói.
“Nhận mệnh? Con chó con mèo đều muốn sống, huống chi ta còn phải chờ Đoàn Lang chuyển thế trở về, làm sao ta có thể ngã xuống ở chỗ này.”
“Muốn ta chết, ngươi trước tiên hây chết dưới vực sâu vạn trượng này đi.”
“Âm!”
Yêu lực của Tân Nương Xác Khô phun trào, vô số quả cầu hồng ngọc máu oanh tạc khắp nơi. Giây tiếp theo hang động sụp đổ.
Hoàng Đông Kiệt đang ở chính giữa, ngay dưới sự sắp đặt của Tân Nương Xác Khô, chỉ chốc lát sau, vô số tảng đá lớn chôn vùi Hoàng Đông Kiệt.
“Khả Nhi, tránh ra!”
Lục Thế Viễn thấy trên đỉnh đầu có vô số tảng đá lớn ném về phía hắn, hắn nghĩ cũng không nghĩ, đẩy Khả Nhi ra xa.
Lục Thế Viễn bị vô số đá lớn chôn vùi, theo lý thuyết hắn chết chắc nhưng hắn lại không chết.
Vì có người giúp hắn ngăn trở những tảng đá này.
Chỉ thấy Bạch Đỗ Nương hai tay chống đất, bảo vệ Lục Thế Viễn dưới thân.
Vốn dĩ một khắc Bạch Đỗ Nương thấy Hắc Đế bị vô số đá chôn vùi thì muốn chạy trốn, vì nàng biết Hắc Đế không chết dễ như vậy, nhiều nhất chỉ là bị vây khốn.
Ngay lúc nàng muốn chạy trốn, nàng thấy Lục Thế Viễn xuất hiện nguy hiểm, nàng không trốn ngược lại chạy tới cứu Lục Thế Viễn.
“Oc!”
Bạch Đỗ Nương giao chiến với Hắc Đế không chỉ bị trọng thương mà còn bị thương thần hồn, bây giờ lại bị vô số tảng đá lớn đập vào phía sau, nàng không khỏi phun máu khắp mặt Lục Thế Viễn.
“Tại, tại sao?”
Lục Thế Viễn ngơ ngác nhìn Tân Nương Xác Khô, không rõ vì sao nàng lại cứu hắn.
“Rất giống, rất giống, thấy ngươi, giống như thấy hắn.”
“Cũng có lẽ ta quá nhớ hắn, thấy ngươi gặp nguy hiểm vẫn không khỏi xem ngươi là hắn.” Cuối cùng Bạch Đỗ Nương nhìn thoáng qua Lục Thế Viễn, yêu lực phía sau chấn động làm đá lớn sau lưng rơi xuống toàn bộ, nàng chuẩn bị chạy trốn.
Nàng vẫn bỏ qua thời cơ tốt nhất để chạy trốn, một cái bóng từ sau lưng xuyên qua nàng, xách nàng từ trên mặt đất lên.
Lúc này cái bóng có cấm ma chi lực khiến cho nàng cũng không có lực lượng chạy trốn. “Đã cho ngươi cơ hội, ngươi lại không dùng được, nếu ngươi không đi cứu tiểu tử kia thì không phải đã chạy thoát khỏi tay ta rồi sao?”
Hoàng Đông Kiệt cũng giống như nhân vật phản diện, không ngừng kích động những người khác...
Bạch Đỗ Nương không muốn chết, nàng còn muốn chờ Đoàn Lang của nàng, nàng đang giãy dụa cuối cùng.
Kết quả phát hiện lực lượng còn sót lại của nàng đều bị cái bóng phong bế.
“Đừng giãy dụa nữa, ngoan ngoãn trở thành thức ăn của ta đi.”
Bóng đen của Hoàng Đông Kiệt chợt kéo dài trở nên lớn hơn và cao hơn, há cái miệng như bồn máu để chuẩn bị nuốt Tân Nương Xác Khô.
“Chờ một chút, thái ti đại nhân, có thể thả nàng ra hay không?”
Lúc này Lục Thế Viễn rối rắm thỉnh cầu Hoàng Đông Kiệt.
Mèo trắng Khả Nhi nhướng mày, nàng không biết vì sao Lục Thế Viễn lại có ý nghĩ như vậy, nhưng nghĩ đến Tân Nương Xác Khô đã cứu Lục Thế Viễn một mạng, nàng trầm mặc không nói gì.
Bạch Đỗ Nương dùng mắt quái dị nhìn Lục Thế Viễn, nàng không ngờ nhân loại này lại giúp nàng cầu xin.
“Tôn chỉ của Trảm Yêu Ti là gì?”
Động tác của Hoàng Đông Kiệt dừng lại một chút, khẽ quay đầu nhìn Lục Thế Viễn hỏi. “Mục đích của Trảm Yêu Ti là trấn áp tất cả yêu ma quỷ quái làm nhiều việc ác trên thế gian.”
“Mỗi tháng nàng mang đi một nam tử, một năm có mười hai mạng người trong tay nàng, nhiều năm như vậy trên tay nàng tích lũy không ít mạng người, nàng có được tính là yêu ma quỷ quái làm ác không?”
“Có!”
“Ngươi cũng biết nàng làm nhiều việc ác, vì sao còn muốn giúp nàng cầu xin, cũng vì vừa rồi nàng cứu ngươi một mạng sao?”
“Ngươi cũng đừng quên ngươi là trảm yêu sứ, bao dung yêu ma quỷ quái làm ác đa đoan tương đương với phản đồ nhân loại.”
Lời nói của Hoàng Đông Kiệt khiến cho sắc mặt Lục Thế Viễn trắng bệch, khiến hắn cảm thấy xấu hổ.
Bạch Đỗ Nương thấy Lục Thế Viễn trầm mặc không nói giúp nàng nữa, tự biết khó thoát chết, trong mắt lộ ra thần thái mặc niệm, cũng không biết nàng hận thiên đạo bất công hay là tự trách mình.
“Thái ti đại nhân, tội ác của nàng không nhỏ, nhưng giết nàng cũng không thể bù đắp được gì.”
“Nếu như nàng không giết người nữa, nàng có thể vì Ti bộ chúng ta làm việc, dựa vào chuyện nàng là dị chủng, nàng không chỉ có thể chuộc tội cho chính nàng, còn có thể giúp được Ti bộ chúng ta rất nhiều.”
“Trong ngự thường sứ cũng có yêu quái lạc đường biết trở về chuộc tội cho mình, vì sao nàng không được?”
Lục Thế Viễn thấy ánh mắt Bạch Đỗ Nương, cuối cùng không biết tại sao lại không nhịn được giúp Bạch Đỗ Nương nói chuyện.
Bạch Đỗ Nương thấy ánh mắt Lục Thế Viễn truyền đến ra hiệu nàng nhanh chóng phục tùng Hắc Đế, nhưng nàng dường như như không thấy.
“Thật giống, nếu ngươi là hắn thì tốt biết mấy!”
Bạch Đỗ Nương đã nghĩ thông suốt, hiểu được trên đời này căn bản không có luân hồi chuyển thế, Đoàn Lang của nàng cũng không về được, dần dần nàng sinh lòng muốn chết. “Ngươi đang dạy ta làm việc sao?”
“Không phải, thuộc hạ sao dám!”
“Không phải thì thành thật ở đó đợi ta, ta sẽ không bỏ qua nàng, thật vất vả mới gặp được dị loại, nói gì cũng phải nếm thử một chút.”
Nói xong, Hoàng Đông Kiệt đưa Tân Nương Xác Khô vào miệng.
Lục Thế Viễn còn muốn làm gì đó, kết quả bị mèo trắng Khả Nhi bên cạnh kéo lại.
Tân Nương Xác Khô bị Hoàng Đông Kiệt nuốt chửng.
Khoảnh khắc Tân Nương Xác Khô bị nuốt vào, Lục Thế Viễn không biết tại sao lại không khỏi rơi nước mắt.
Chuyện này nằm ngoài tầm khống chế của hắn, ngay cả hắn cũng không biết vì sao mình lại rơi lệ.
“Thế Viễn, ngươi đây là...”
“Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, nước mắt không thể khống chế được.”
Lục Thế Viễn cũng không hiểu, rõ ràng hắn không có tình cảm bi thương nhưng nước mắt không ngừng chảy ra.
“Ngươi sẽ không thực sự là người mà nàng chờ đợi đấy chứ?”
Mèo trắng Khả Nhi đưa ra một suy đoán.