“Ta đang cười ngươi ngu ngốc!”
“Ta đang cười ngươi không thể hiểu được tình hình!”
“Ta đang cười ngươi không có đầu óc!”
“Đúng rồi, ngươi là quan tài yêu, ngươi vốn không có đầu óc.”
Quan Tài Đen vừa nghe thiếu chút nữa bạo nộ nhưng hắn vẫn mạnh mẽ kiềm lại.
“Ta không phải ngự thường thái ti, ta cũng chưa từng đứng về phía nhân loại, danh hiệu ngự thường thái ti này là Trảm Yêu Ti tự phong trên đầu ta.”
“Ta không ăn nhân loại là vì mùi vị của nhân loại không ngon, nhưng nếu vì ta không ăn nhân loại mà lại xem ta đứng về phía nhân loại thì đúng là sai lầm.”
“Ta chỉ sống cho bản thân mình, ta không cần phải quan tâm cảm xúc của nhân loại.”
“Ngươi lấy đám người sống này uy hiếp ta, ngươi không cảm thấy ngươi rất buồn cười sao?” Dân chúng thiên hạ nghe đến đây bỗng nhiên đều trợn tròn mắt.
Nếu Hoàng Đông Kiệt là ngự thường thái ti thì bọn họ có lý do trách tội, nhưng Hoàng Đông Kiệt từ đầu đến cuối đều không phải ngự thường thái ti thì bọn họ lấy cái gì để trách tội. “Quả nhiên, yêu ma chính là yêu ma!”
Lời nói của Hoàng Đông Kiệt đã khiến không ít người dừng chỉ trích, nhưng nhân tính này quá phức tạp, vẫn có không ít người chán ghét yêu ma Hoàng Đông Kiệt này.
Bên trong Trảm Yêu Ti.
“Nghĩ cái gì, chỉ cần hắn một ngày không thương tổn nhân loại chúng ta thì hắn chính là ngự thường thái ti của chúng ta.”
Cao tầng Trảm Yêu Ti không muốn mất đi ngự thường thái ti chấn nhiếp yêu ma thiên hạ, mặc kệ Hoàng Đông Kiệt có thừa nhận hay không, bọn họ nhận định là được.
Tuy rằng hành vi này rất vô lại nhưng bọn họ ai cũng không muốn Hắc Đế đối đầu với bọn họ...
“Hắn rốt cuộc có quan hệ gì với Lục gia chúng ta?”
Lục Thế Viễn thông qua hình chiếu nhìn ngự thường thái ti uy chấn bát phương, càng nghĩ đến thái độ của Trảm Yêu Ti đối với Lục gia bọn họ, hắn càng cảm giác quan hệ giữa ngự thường thái ti và Lục gia bọn họ không đơn giản.
Trảm Yêu Ti cho Lục gia bọn họ đãi ngộ cực kỳ cao, cơ hồ cho Lục gia bọn họ tài nguyên đếm không xuể.
Trước đây Lục Thế Viễn đã từng tò mò vì sao Ti bộ lại đối xử đặc biệt với Lục gia bọn họ như vậy, nhưng khi đó những người khác đều tránh không trả lời vấn đề này.
Bây giờ nghe ngự thường thái ti nói hắn là do gia gia mời tới, vấn đề của Lục Thế Viễn đã được giải quyết, Trảm Yêu Ti chính là vì ngự thường thái ti mới cho Lục gia bọn họ nhiều tài nguyên như vậy.
Cũng có nghĩa là cao tầng Trảm Yêu Ti chắc chắn biết quan hệ giữa ngự thường thái ti và Lục gia bọn họ.
Nghĩ thông suốt điểm này, lúc này hắn chạy đi hỏi thống lĩnh, kết quả thống lĩnh trả lời một câu, trở về hỏi gia gia ngươi đi, thế là Lục Thế Viễn càng tò mò.
“Xem ra Ti bộ thật sự cần ngự thường thái ti, chỉ là nếu việc này xử lý không tốt, dân chúng thiên hạ đối với ngự thường thái ti sẽ...”
Lục Thế Viễn nhìn thái độ của các trảm yêu sứ khác đối với ngự thường thái ti, biết Ti bộ thật sự cần lực lượng và lực uy hiếp của ngự thường thái ti.
Không có hắn, đám trảm yêu sứ quanh năm giao tiếp với yêu ma quỷ quái, tự biết yêu ma quỷ quái khủng bố cùng nguy hiểm.
Chỉ dựa vào lực lượng của nhân loại đối mặt với yêu ma quỷ quái sẽ tạo thành thương vong quá lớn.
Mặc dù nói không phải tộc ta tâm tất dị nhưng có thể lợi dụng yêu ma đối kháng yêu ma, điều này không chỉ khiến cho áp lực của bọn họ giảm mạnh mà còn có thể giảm bớt thương vong. Vì thế, bọn họ thật không hy vọng ngự thường thái ti đối đầu với bọn họ.
“Ngươi nói ta buồn cười đúng không, ngươi nói ngươi không thèm để ý bọn họ đúng không, được, vậy ta đưa bọn họ xuống địa ngục.”
Quan Tài Đen vì lời nói của Hoàng Đông Kiệt mà triệt để điên cuồng, một giây sau hắn động thủ với những con tin hắn bắt được.
Nhưng Hoàng Đông Kiệt nhanh hơn hắn một bước, chỉ thấy nước đen dưới chân Hoàng Đông Kiệt trong nháy mắt khuếch trương, ba km xung quanh đều bị nước đen nuốt chửng. Rất nhiều con tin cùng không ít xác sống đều bị nước đen bao vây.
Nước đen tựa như một đầm lầy, nhấn chìm tất cả con tin cùng xác sống trong phạm vi ba km. “Hắc Đế, ngươi thật sự là khẩu thị tâm phi, không phải ngươi nói ngươi không thèm để ý bọn họ, bây giờ sao lại cứu bọn họ.”
Thấy cảnh này Quan Tài Đen Không cần nghĩ cũng biết Hắc Đế đã cứu người đi.
“Ta không thèm để ý đến bọn họ nhưng mấy năm nay Trảm Yêu Ti đưa nhiều yêu ma quỷ quái như vậy cho ta ăn miễn phí, ta ít nhiều cũng phải cho Trảm Yêu một chút mặt mũi.” “Trong phạm vi năng lực của ta, có thể cứu thì ta tự nhiên thuận tay cứu bọn họ.”
Hoàng Đông Kiệt lạnh nhạt nói.”
“Hô, xem ra ta không lo lắng cho hắn.”
Lục Thế Viễn thấy ngự thường thái ti cứu hết tất cả con tin, nội tâm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dân chúng thiên hạ.
“Có vẻ như hắn không xấu như vậy!”
“Ta đã nói rồi, phía trên chọn hắn làm ngự thường thái ti chắc chắn có lý do của bọn họ, những tiểu nhân vật như chúng ta sao có thể suy nghĩ chu toàn như những đại nhân vật kia được?”
“Trảm Yêu Ti đã lựa chọn hắn thì chúng ta nên tin tưởng hắn.”
Dân chúng thiên hạ thấy Hoàng Đông Kiệt cứu con tin, người có lý trí tự nhiên bắt đầu giúp Hoàng Đông Kiệt nói chuyện, chẳng qua có rất ít người như vậy.
Dù sao yêu ma là tồn tại mà nhân loại bình thường đều e ngại.
“Tất cả lên cho ta!”
Quan Tài Đen thấy con tin dùng để uy hiếp Hoàng Đông Kiệt không còn hắn cũng nóng nảy. Hoặc có lẽ là quá e ngại Hoàng Đông Kiệt, rơi vào cảnh chó gấp nhảy tường.
Mệnh lệnh vừa dứt, xác sống dày đặc giống như sóng triều xông về phía Hoàng Đông Kiệt, muốn dựa vào chiến thuật lấy biển người tiêu hao Hoàng Đông Kiệt đến chết.
Ai ngờ tất cả xác sống dày đặc tiến vào phạm vi nước đen của Hoàng Đông Kiệt đều bị nước đen hút vào.
Nước đen trên mặt đất giống như động không đáy, có bao nhiêu hút bấy nhiêu.
Thấy xác sống không có hiệu quả, những đội quân cương thi xuất động, một đám cương thi có thể so với cương thi vương đang nhảy về phía Hoàng Đông Kiệt.
Ngay khi bọn hắn muốn tiếp cận Hoàng Đông Kiệt, nước đen trên mặt đất vươn ra vô số bóng đen hình cánh tay kéo từng đám cương thi trên không trung vào trong dòng nước đen. “Sao ngươi lại không hiểu hả, dù ngươi có mang cả vương quốc cương thi của ngươi ra, đối diện với cường giả chí cao thì thi sơn thi hải cũng vô dụng.”
“Dựa vào cái này mà ngươi cũng muốn đánh chủ ý với ta, ta rất bội phục dũng khí của ngươi.”
Hoàng Đông Kiệt dùng ánh mắt “ngươi quá ngốc” nhìn Quan Tài Đen.