Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 478 - Chương 478. Làm Gì Mà Sợ Hãi Thế?

Chương 478. Làm gì mà sợ hãi thế?
Chương 478. Làm gì mà sợ hãi thế?

“Sao vậy, nghe không hiểu lời ta nói sao? Nhiều người các ngươi đi ra ngoài như vậy, chỉ là đánh lui địch nhân cũng không giải quyết được vấn đề căn bản.”

“Nói các ngươi là chó bại gia thì sao, các ngươi lấy ưu thế tuyệt đối cũng chỉ đánh lui địch nhân, đây xem như là giải quyết nguy cơ Đồ Sơn, địch nhân sẽ không quay trở lại nữa sao?” “Còn nữa, các ngươi nghĩ mình là ai, có tư cách gì đại diện Đồ Sơn đuổi chúng ta đi!” “Người có thể đuổi chúng ta đi chỉ có hai vị đương gia Đồ Sơn, nếu như các nàng không muốn giữ hai chúng ta lại, chỉ cần nói một câu là hai chúng ta lập tức ra đi.”

Hoàng Đông Kiệt không coi ai ra gì kêu gào.

“Quá kiêu ngạo, ta không nhịn nổi nữa, hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ hắn một trận.” “Ta cũng không nhịn nổi, để ta là người đầu tiên đến.”

“Kẻ hèn nhát tham sống sợ chết, xem miệng ngươi cứng hay là nắm tay ta cứng.”

Hoàng Đông Kiệt quá kiêu ngạo khiến cho quần yêu cuối cùng không nhịn được, chuẩn bị động thủ với Hoàng Đông Kiệt.

“Dừng lại!”

Đồ Sơn Dao Dao không muốn mất khống chế hiện trường, vội vàng đứng ra ngăn cản mọi người.

“Vừa rồi chảy máu đã đủ rồi, ta không muốn ở trong yến hội lại thấy chảy máu, xin mọi người bình tĩnh, nể mặt ta một chút.”

Đồ Sơn Dao Dao ngăn cản trước mặt Hoàng Đông Kiệt, ngăn cản quần yêu động thủ.

“Dao Dao tiểu thư, lẽ ra phải nể mặt người, nhưng rùa yêu này quá đáng giận, không đánh hắn một trận thì trong lòng ta tức giận khó tiêu.”

“Ta cũng vậy, Dao Dao tiểu thư, ngươi tránh ra, chúng ta chỉ đơn thuần đánh hắn một trận trút giận, sẽ không lấy mạng nhỏ của hắn.”

Quần yêu ở hiện trường vẫn không chịu buông tha cho Hoàng Đông Kiệt.

“Nhị tỷ, lại không lấy mạng nhỏ của hắn, không bằng tránh ra để bọn họ đánh, ai bảo hắn muốn chết như vậy.”

Đồ Sơn Thiến Thiến cũng cảm thấy rùa yêu nên đánh, bây giờ chúng yêu tức giận khó dập tắt, không để chúng yêu xả giận có lẽ khó có thể kết thúc.

“Chư vị, không bằng như vậy, chúng ta nên nể mặt của Dao Dao tiểu thư.”

“Cục tức của các ngươi ta sẽ giúp các ngươi đòi lại, chỉ cần hắn chịu một kích của ta, chuyện này xem như xong nhé?”

“Mọi người cảm thấy thế nào?”

Thái Hạc cảm thấy cơ hội đã đến, làm như vậy có thể giải vây cho Đồ Sơn Dao Dao, ít nhiều cũng có thể khiến Đồ Sơn Dao Dao cảm kích hắn.

Hắn lại có thể quang minh chính đại động thủ với rùa yêu, tuy rằng không thể đánh chết rùa yêu ngay tại chỗ nhưng hắn có thể âm thầm động tay động chân, chậm rãi tra tấn Hoàng Đông Kiệt đến chết.

“Thái tộc trưởng đã nói như vậy, vậy cứ làm như vậy đi.”

“Tên hèn nhát, coi ngươi mệnh tốt, có Dao Dao tiểu thư giúp ngươi nói chuyện.”

“Thái tộc trưởng, hãy thay chúng ta dạy dỗ rùa yêu này một trận.”

Dù sao Thái Hạc cũng là yêu vương, hơn nữa nơi này là địa bàn của Đồ Sơn Dao Dao, quần yêu ở hiện trường tự nhiên đều nể mặt.

“Thái tộc trưởng, dạy dỗ một chút là được rồi, không nên làm quá mức.”

Đồ Sơn dao dao thấy sự tình đã như vậy chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận đề nghị này.”

“Yên tâm, ta sẽ có chừng mực.”

Thái Hạc ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy, hắn chuẩn bị dùng thủ đoạn ác độc nhất để lại vết thương ngầm trên người rùa yêu, dùng phương thức ám thương càng ngày càng nặng tra tấn rùa yêu đến chết.

“Bá đạo như vậy, cũng không thèm hỏi ta, dùng phương thức này trừng phạt ta.”

Hoàng Đông Kiệt cười tủm tỉm nhìn quần yêu.

“Nhận lấy!”

Đồ Sơn Thiến Thiến chợt ném cho Hoàng Đông Kiệt một bình đan dược.

“Đây là đan dược chữa thương của Đồ Sơn, chờ một chút nếu không chịu nổi, có thể ăn một viên.”

Thấy ánh mắt khó hiểu của rùa yêu, Đồ Sơn Tình Thiến tiếp tục nói.

“Tuy rằng ngươi là một tên du thủ du thực, nhưng dù sao ngươi cũng là khách nhân của Đồ Sơn, lần sau ngươi cũng không nên kiêu ngạo như vậy.”

Đồ Sơn Thiến Thiến thuộc loại yêu tinh thiện, tuy nàng xem thường yêu quái như Hoàng Đông Kiệt, nhưng xuất phát từ tâm lý nào đó cho một bình đan dược cũng không có gì đáng ngại.

“Đột nhiên cho ta một bình đan dược, ta còn tưởng rằng ngươi coi trọng ta, thì ra là như vậy.” “Hừ, quỷ mới coi trọng ngươi, ngươi cực kỳ kiêu ngạo như vậy, đi theo ngươi, nhất định ngươi sẽ vì kiêu ngạo mà chết ở bên ngoài, ta cũng không muốn làm quả phụ.”

Đồ Sơn Thiến Thiến hừ lạnh một tiếng nói.

“Chuẩn bị xong chưa, ta muốn ra tay.”

Thái Hạc thấy rùa yêu không chút để ý, còn cợt nhả nói chuyện với Đồ Sơn Thiến Thiến, đây quả thực là không để hắn vào mắt, tức giận đến nỗi ánh mắt hắn cũng trở nên âm u.

“Hỏi cũng không hỏi ta, các ngươi tự định tội cho ta, cái này ta không tiếp nhận.”

“Nếu như ngươi nhất định phải động thủ với ta, vậy ngươi chuẩn bị tinh thần hối hận đi!” Hoàng Đông Kiệt vẫn cợt nhả nói như trước.

“Hối hận? Ngươi hẳn là nên vui mừng vì nơi này là Đồ Sơn...”

Thái Hạc nói xong thì xuất hiện trước mặt Hoàng Đông Kiệt, bàn tay ấn qua trái tim Hoàng Đông Kiệt.

Yêu lực vô lượng bỗng nhiên ập tới hiện trường, thân thể Thái Hạc trầm xuống, dường như như cả thiên địa đều đặt trên người hắn.

Hắn không thở nổi, không đợi hắn phản ứng lại, một chân giẫm lên mặt hắn, giẫm hắn xuống mặt đất.

Quần yêu ở hiện trường càng không bằng được Thái Hạc, yêu lực như thiên uy chợt xuất hiện, thân thể bọn họ sớm đã cứng đờ.

Cũng có không ít người yếu đuối ngã xuống đất, nỗi sợ hãi vô bờ bến lan tràn về phía bọn họ. ”Bùm bụp!”

”Bùm bụp!”

Quần yêu ở hiện trường không ngoại lệ, trái tim vì sợ hãi mà đập mãnh liệt.

Ngay cả thân thể Đồ Sơn Dao Dao và Đồ Sơn Thiến Thiến cũng vì sợ hãi mà không thể động đậy.

Yêu và một số ít người ở đây đều vô cùng hoảng sợ nhìn Hoàng Đông Kiệt, giống như yêu lực của thiên uy toát ra từ trên người hắn.

“Ngươi, ngươi...“

Thái Hạc sợ hãi, nói năng lộn xộn muốn nói gì đó.

“Có phần ngươi nói chuyện sao!”

Nói xong, Hoàng Đông Kiệt nhấc chân lên giẫm xuống, giẫm đầu Thái Hạc xuống dưới sàn nhà.

Quần yêu ở hiện trường có ngốc cũng biết đụng phải lão quái vật, nghĩ đến thái độ lúc trước bọn họ đối với Hoàng Đông Kiệt thì ai nấy đều run rẩy.

Bây giờ nào còn có cái gì mà chúng yêu tức giận khó bình, chỉ có sợ hãi vô biên.

Hết chương 478.
Bình Luận (0)
Comment