“Nghe ngươi nói ta lại thấy quả thật hơi giống, có điều giống thì giống nhưng nàng không phải Tân Nương Xác Khô vì chúng ta đều biết Tân Nương Xác Khô đã bị Hắc Đế ăn rồi.” Lâm Thiên Dương gật đầu cũng thừa nhận hơi giống nhưng hắn cũng không để việc này trong lòng chút nào.
“Các ngươi nói xem, Hắc Đế và thành chủ Thiên yêu thành ai mạnh hơn?”
Nhắc tới Thiên Yêu thành, nghĩ đến thành chủ Thiên Yêu thành tràn ngập màu sắc thần kỳ. Lục Thế Viễn không khỏi so sánh thành chủ Thiên Yêu thành với tổ tông sống của Lục gia bọn họ, vì thế hắn còn lén nhìn rùa già trong hồ một cái.
“Chuyện này không dễ nói, thành chủ Thiên Yêu thành là yêu vương cấp ba, chuyện này đã rõ ràng rồi, mà ngự thường thái ti của chúng ta có đạt tới yêu vương cấp ba hay không thì chúng ta không rõ lắm.”
“Ngự thường thái ti là yêu loại đặc thù nhưng thành chủ Thiên Yêu thành có thần khí.” “Hai người ai mạnh ai yếu không dễ phán đoán, chỉ có khi nào bọn họ đánh nhau mới biết được.”
“Nhưng muốn để bọn họ đánh nhau là dường như không thể, thành chủ Thiên yêu thành rất thần bí, hắn dường như không rời khỏi Thiên Yêu thành.”
“Ngự thường thái ti của chúng ta cũng vậy, ngoại trừ đi Vân Châu một lần, các ngươi đã thấy ngự thường thái ti rời khỏi kinh thành chưa?”
Chung Bình Phàm cũng muốn biết đáp án này nhưng vương bất kiến vương, chứ đừng nói hai người đều là đế hoàng vô thượng trong yêu giới.
“Vậy nhân loại chúng ta, nhân loại chúng ta hẳn là cũng có tồn tại không thua gì Hắc Đế.” Lâm Thiên Dương trưng ra dáng vẻ muốn nghe các ngươi kiểm kê cường giả nhân loại một chút.
“Cái này có cái gì để nói, Thái Cực tông chúng ta trước mắt chỉ có một vị nhị phẩm lão tổ tọa trấn, đã từng có một vị nhất phẩm lão tổ.”
“Nhưng lão nhân gia hắn vì cầu tiên đã rời khỏi tông môn đã lâu không trở về.”
“Đã chết hay còn sống chúng ta cũng không biết.”
Chung Bình Phàm thở dài nói.
“Chùa Long Tượng của chúng ta cũng vậy, nhất phẩm lão tổ duy nhất trong chùa vì siêu thoát đã rời khỏi chùa Long Tự thật lâu.”
“Lão tổ không trở về, ta cũng hoài nghi cường giả nhất phẩm trên thế gian đều bị diệt sạch.” “Không đúng, nói đến nhất phẩm, người thuyết thư hình như bị nghi là nhất phẩm.”
Lâm Thiên Dương nghĩ đến cái gì chợt nói. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
“Người thuyết thư có xuất hiện không?”
Chung Bình Phàm phản ứng lại hỏi Lục Thế Viễn.
“Không có, hắn tuyệt tích giống như những cường giả nhất phẩm khác, dường như hắn không tồn tại.”
Lục Thế Viễn đã cố gắng tìm người thuyết thư nhưng kết quả khiến hắn rất thất vọng, một chút dấu vết cũng không có.
“Cường giả nhất phẩm chí cao trong nhân tộc ta đều đã xảy ra chuyện gì, vì sao đều biến mất không thấy nữa?”
Chung Bình Phàm không nghĩ ra vấn đề này.
“Chẳng lẽ cường giả nhất phẩm vì cầu tiên, thật sự vứt hết thất tình lục dục, mặc kệ thế sự, mặc kệ dân chúng sống chết hay sao?”
Lâm Thiên Dương từng nghe một ít tin đồn, chỉ là hắn không xác định được tin tức này. “Mặc kệ, bằng thiên phú của chúng ta, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ đạt tới cảnh giới nhất phẩm.”
“Đến lúc đó chúng ta sẽ biết cường giả nhất phẩm là tuyệt tích hay là vì nguyên nhân gì không ra ngoài hoạt động.”
Chung Bình Phàm lười suy nghĩ, bỏ lại vấn đề này sau đầu.
“Các huynh đệ, ta biết một tin tức bí mật, nghe nói triều đình có một vị vận mệnh chi nữ.” “Vận mệnh chi nữ?”
Trò chuyện cả buổi chiều, hai người Chung Bình Phàm cuối cùng rời khỏi Lục gia.
“Tổ tông sống, ngài có giao thủ với thành chủ Thiên Yêu thành hay không, hai người các ngươi ai mạnh hơn ai?”
Thấy hai người bạn xấu xa rời đi, Lục Thế Viễn tò mò hỏi lão rùa.
Rùa già không trả lời nhưng Lục Thế Viễn không ngừng hỏi.
Không có câu trả lời cho câu hỏi này thì hắn hỏi những câu hỏi khác.
“Cút!”
Hoàng Đông Kiệt mở miệng, lần đầu tiên mở miệng chính là nói một chữ với Lục Thế Viễn. Sau đó Lục Thế Viễn lại bị nước lớn do Hoàng Đông Kiệt triệu hoán tới cuốn trôi.
Cũng có lẽ động tác quá lớn khiến hai người Chung Bình Phàm rời đi không xa nghe được động tĩnh của Lục gia.
“Lục gia nhiều nước như vậy!“
“Ừ, nhiều nước quá!“
Chung Bình Phàm liếc mắt một cái, không để ý tới rời đi.
Yêu ngục lại có một lượng lớn yêu quái từ các phân bộ áp tải tới. Trong nhóm yêu quái này có hai con rùa, một con tên là Quy Tiểu Thánh, một con tên là Hằng.
“Oan uổng, oan uổng quá!"
“Chúng ta thật sự bị oan, án mạng của quận Cổ Phong thật sự không phải chúng ta làm.” Quy Tiểu Thánh bị trảm yêu sứ bắt được, còn bị áp tải đến tổng bộ Trảm Yêu Ti giam giữ, lòng đã muốn chết.
Ai không biết đưa đến tổng bộ Trảm Yêu Ti có ý nghĩa gì, ý nghĩa ngươi sẽ trở thành thức ăn của Hắc Đế.
“Hét cái gì mà hét, muốn ăn đánh à?”
Yêu ngục sứ bị âm thanh thu hút, quát về phía hai yêu Quy Tiểu Thánh trong lao.
“Đại ca, chúng ta thật sự là bị đổ oan, án mạng của quận Cổ Phong không phải do chúng ta làm, các ngươi bắt nhầm yêu rồi.”
Quy Tiểu Thánh không muốn bị đổ oan, không muốn bị Hắc Đế ăn tươi nuốt sống chỉ có thể không ngừng kêu oan.
“Câm miệng, ngươi nhìn xem mỗi một yêu quái tiến vào nơi này kẻ nào không kêu oan, kêu oan thì vô tội sao?”
“Cái rắm, các ngươi không phạm tội thì sao bị bắt đến nơi này?”
Yêu ngục sứ hừ lạnh nói.
“À, hai chúng ta và bọn họ thật không giống nhau, chúng ta là yêu tốt, tuy rằng cũng giết người nhưng người chúng ta giết đều là cường đạo cùng ác nhân chủ động đến trêu chọc chúng ta.”
“Án mạng của quận Cổ Phong thật sự không có quan hệ gì với hai chúng ta, hai chúng ta chân trước bước vào quận Cổ Phong một bước, chân sau đã bị trảm yêu sứ của các ngươi bắt được.”
“Chúng ta không có thời gian gây án, các ngươi thật sự đổ oan cho hai chúng ta.”
Quy Tiểu Thánh biết lời giải thích như vậy rất nhạt nhẽo, có thể vô dụng nhưng hắn đã không còn cách nào khác.
Bị nhốt ở đây chỉ có một con đường chết...