"Lão đại của ta chuyên ăn ác yêu, ta cũng không dám mang danh lão đại ta thu ác yêu, ngươi vẫn là nên trở thành lương thực tốt vào miệng của lão đại ta đi."
Bì Bì Thử ghét bỏ nhìn Thử Vương nói.
Thử Vương vừa nghe vậy liền biết không có hy vọng, lập tức bạo khởi đánh về phía Bì Bì Thử, ý đồ bắt Bì Bì Thử lại để đào sinh khỏi nơi này. Mấy mã tử động rồi, căn bản không cho Thử Vương cơ hội tiếp xúc Bì Bì Thử
Đối mặt với mấy mã tử cùng cấp bậc, Thử Vương chỉ có thể nuốt nước mắt bị bắt.
"Không phục, ta không phục, dựa vào cái gì ngươi có thể được Hắc Đế coi trọng, chúng ta lại không được."
"Ai từ đầu đã muốn làm ác, còn không phải bị nhân loại bức ép ư?"
Thử Vương bị mấy mã tử đè xuống đất, vẫn không phục đối địch với Bì Bì Thử.
"Ta nói cho ngươi biết vì sao."
Bì Bì Thử đi tới trước mặt Thử Vương, nhả một vòng khói vào mặt Thử Vương. "Bởi vì ta có thể kìm nén tham niệm trong lòng!"
"Bởi vì ta chịu được nhàm chán, có thể an phận thủ thường!"
"Một điều mấu chốt nhất, ngươi biết là cái gì không?"
"Không có gì khác, bởi vì vận khí của ta tốt!"
Bì Bì Thử nói xong, lại nhả một vòng khói vào Thử Vương.
"Mang đi"
Bì Bì Thử cũng lười để ý đến Thử Vương, bảo các mã tử giải Thử Vương đi.
"Hạ gục một người là được rồi, những người khác vẫn là giao cho Lục Trạch đi."
Bì Bì Thử suy nghĩ một chút, quyết định không động thủ đối với đám người Cốt Vương, giao cho đám người Lục Trạch, hắn chỉ để ý phong bế lối ra là được rồi.
"Thả ta đi có được không, ta không nhìn thấy cái gì cả."
Hằng không ngờ rằng bản thân lại xui xẻo như vậy, không tìm thấy Quy Tiểu Thánh không nói, còn đụng phải Nghị Vương đang đào hầm muốn chạy trốn.
Nghị Vương nhìn thấy hắn là Ngự Thường Sử, đương nhiên không chịu thả hắn rời đi.
"Ngươi cũng nhìn thấy ta đào hầm đạo, ta còn dám để ngươi đi, để cho ngươi rời đi tìm mấy người khác qua đây vây giết ta sao?"
Suy nghĩ của Nghị Vương giống như Thử Vương, cũng muốn đào hầm trốn khỏi Vạn Khô Cốt Khanh, ai ngờ rằng đào một lát lại bị hằng nhìn thấy mất, tự nhiên liền có một màn này.
"Ta không có lòng trung thành đối với Trảm Yêu ty, gia nhập vào Trảm Yêu ty chỉ là kiếm miếng cơm ăn. Ta sẽ không ngốc đến mức vì Trảm Yêu ty mà liều sống liều chết, ngươi thả ta đi, ta coi như không nhìn thấy gì cả."
Hằng rất bất đắc dĩ nói.
"Cút con mẹ ngươi, lên cho ta!"
Nghị Vương đương nhiên không tin vào lời quỷ này, để có thể an toàn thoát đi, nhất định phải trừ bỏ Hằng.
"Vì sao ta luôn đụng phải yêu quái có tu vi cao hơn so với ta."
Hằng rất bất đắc dĩ, nhưng vì mạng sống, hắn không thể không cùng đàn kiến biến dị giết chóc lên.
"Có động tĩnh"
Quy Tiểu Thánh và Lục Thế Viễn tách ra không lâu, liền triệt để mất phương hướng ở trong đường hầm, bây giờ nghe có âm thanh đánh nhau, hắn cũng không để ý, chạy về phía có động tĩnh.
"Hằng ca"
Vừa đến hiện trường, Quy Tiểu Thánh liền nhìn thấy Hằng ca bị một đám kiến biến dị vây công, hắn không cần suy nghĩ, liền đi lên hỗ trợ.
"Tên ngu ngốc nhà ngươi, ngươi nhảy ra làm cái gì."
"Tu vi của ngươi còn yếu hơn cả ta, ngươi có thể giúp được ta cái gì chứ, cuối cùng còn không phải là kéo chân sau của ta ư?"
"Não ngươi không thể dài hơn một chút , không biết chạy đi tìm người khác tới trợ giúp à?"
Hằng nhìn thấy Quy Tiểu Thánh nhảy ra, tức giận đến mức mắng Quy Tiểu Thánh ngu xuẩn.
"Hằng ca, ta thấy ngươi gặp nguy hiểm, đầu óc liền nóng nảy nhảy ra ngoài."
"Hơn nữa ta có thể không có đầu óc thật, ta ở trong động đã sớm mất phương hướng. Bảo ta tìm người khác đến giúp đỡ, có thể ta vừa đi đã không nhớ được đường trở về nơi này nữa."
Quy Tiểu Thánh với vẻ mặt xấu hổ nói.
"Sao ta lại dẫn theo cái thứ như ngươi ra ngoài chứ, biết rõ không giúp được ta còn gấp gáp cái gì, vì sao còn nhảy ra tặng đầu người?"
"Ngươi ẩn núp không được sao, cho dù ta có chết, ít nhất, còn có một người giúp ta nhặt xác."
Hằng chống đỡ sự tiến công của đàn kiến biến dị, cho dù hắn sớm đã vết thương chồng chất, nhưng hắn vẫn tìm cơ hội để dẫn Quy Tiểu Thánh đi bất cứ lúc nào.
Ngoài miệng mắng Quy Tiểu Thánh, nhưng ở trong lòng hắn, Quy Tiểu Thánh vẫn là đệ đệ của hắn. Mặc dù không phải là ruột thịt, nhưng thắng được thân sinh.
Vì vậy, hắn ngay cả mạng cũng có thể không cần.
Pháp tắc sinh tồn của Yêu Giới tàn khốc, không sai. Nhưng cũng có chút tinh quang nhỏ bé có thể thấy được, không phải sao?
"Hằng ca, sao ta có thể nhặt xác cho ngươi, đám kiến này rất hung hãn, một khi ngươi ngã xuống, chỉ có thể bị bọn chúng ăn sạch sẽ."
"Ta không cho phép Hằng ca ngươi ngã xuống, phải ngã cũng là ta ngã xuống đầu tiên."
Quy Tiểu Thánh có ba bốn trăm năm đạo hạnh, thêm với bản thể của hắn là Ô Quy, phòng ngự tương đối mạnh, nhưng cũng không chịu nổi sự cắn xé của đàn kiến, lúc này hắn cũng toàn thân vết thương chồng chất.
"Hằng ca, ngươi muốn làm gì?"
Quy Tiểu Thánh bị Hằng kéo lại, đồng thời bị coi thành đống cát mà ném đi.
"Làm ca ca, sao có thể để cho đệ đệ ngã xuống trước, ngươi đi cho ta."
Hằng dốc hết toàn lực mở ra một lỗ hổng nhỏ bé ở giữa đàn kiến.
Xách Quy Tiểu Thánh lên xoay vài vòng tụ lực, hướng về phía lỗ rách mà ném ra ngoài.
"Hằng ca ngươi"
Quy Tiểu Thánh đụng vỡ vòng vây của đàn kiến, đột phá vòng vây ra ngoài, hắn lăn trên mặt đất vài vòng rồi bò dậy, còn không biết Hằng ca đây là vì cứu hắn.
Nhìn thấy Hằng ca bị đàn kiến vây công, hắn lo lắng. "Còn sững sờ ra đó làm gì, chạy đi!"
Hằng hét về phía Quy Tiểu Thánh.
"Bắt hắn lại, đừng để hắn chạy."
Nghị Vương nhìn thấy Quy Tiểu Thánh đột phá vòng vây, vội vã phân ra một bộ phận binh lực đuổi theo Quy Tiểu Thánh.
"Hằng ca, chịu đựng, ta sẽ đi tìm viện binh tới trợ giúp."
"Nhất định phải kiên trì lên, nhất định phải chờ ta trở lại."