Dương Lộ lộ tức giận nóng nảy như sấm, cái gì lạc đường đến nơi này, không phải lén đi theo nàng thì làm sao có thể tìm được mật thất này.
Để lại tờ giấy này là có ý gì, đây là sỉ nhục nàng sao, giết người chẳng qua cũng chỉ là cuối đầu thấp xuống mà thôi, có cần phải làm ra chuyện như thế này không? Như thế này còn quá đáng hơn hơn cả giết người tru tâm nữa.
Dương Lộ Lộ chưa từng tức giận với ai như vậy, hiện tại nếu Hoàng Thiên Khải dám xuất hiện trước mặt nàng, nàng cũng dám đi lên liều mạng với Hoàng Thiên Khải.
“Tức chết ta, tức chết ta...Hoàng Thiên Khải đừng để ta tìm được ngươi, ta không chỉ trộm ngươi thành nghèo, ta còn khiến cho ngươi mỗi ngày không được an bình.”
Một nơi nào đó.
“Hắc xì ~”
Hoàng Thiên Khải đi tới đi lui không hiểu sao hắt hơi một cái.
“Thiên Khải, làm sao vậy?”
Kiều Vân Nhi quan tâm hỏi.
“Không có gì, có thể phụ vương ở nơi nào đó sống rất thê thảm, do đó nhớ tới nhi tử là ta đây.”
Hoàng Thiên Khải nói đùa.
“Nếu phụ vương ngươi biết ngươi nói như vậy, phụ vương ngươi nhất định sẽ có ý đồ dạy dỗ ngươi.”
“Ý đồ dạy dỗ ta? Chuyện ấy ta thật sự là chưa từng lo lắng, nếu phụ vương có tâm tư này thì cứ để phụ vương làm đi.”
Hoàng Thiên Khải vui đùa, cười ha hả dẫn Kiều Vân Nhi ra đường.
Qua rất lâu, cuối cùng Dương Lộ Lộ cũng ngăn được lửa giận trong lòng, ngẫm lại nụ cười ngây thơ ngây thơ của bọn nhỏ trong thôn.
Dương Lộ Lộ nắm chặt nắm tay, cầm bạc lúc trước rời khỏi mật thất nhỏ khiến người ta thương tâm này.
Trời vừa sáng, Dương Lộ Lộ vào thành mua vật tư nàng cần, đi dạo thật lâu, kết quả phát hiện tiền trên người thật sự không đủ dùng.
Không còn cách nào khác, Dương Lộ Lộ chỉ có thể mang theo túi lớn túi nhỏ mua được một phần vật tư trở về thôn.
Thôn Ngư Nhi.
Một thôn làng nhỏ hẻo lánh, trên thực tế tám hoặc chín năm trước đây nơi này không có làng cá.
Thôn Ngư Nhi không có nam nhân thanh niên, chỉ có mười mấy lão nhân cô độc cùng sáu bảy mươi đứa nhỏ bị cha mẹ bỏ lại.
Thế giới rất lộn xộn, người nghèo rất nhiều, vì ăn không đủ no bỏ rơi trẻ em rất phổ biến.
Không phải tất cả sáu bảy mươi đứa nhỏ đều bị cha mẹ vứt bỏ, trong đó có cha mẹ đều chết, có người bị lừa bán, có người bị lạc, các kiểu bất ngờ nào cũng có.
Mười mấy lão nhân phụ trách chăm sóc hài tử, Dương Lộ Lộ phụ trách khẩu phần ăn của bọn họ và bọn nhỏ, tương đương với một mình Dương Lộ Lộ nuôi sống cả thôn.
Hơn tám mươi người trong một thôn đều dựa vào một mình Dương Lộ Lộ nuôi, ngẫm lại biết trên vai thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi này gánh vác trách nhiệm nặng nề như thế nào.
Hơn nữa đứa trẻ cần phát triển thân thể, cần vật tư khẩu phần lương thực cũng không phải nhiều bình thường.
Trong thôn tất cả đều là người già trẻ nhỏ, tự lực cánh sinh làm ruộng căn bản là không thể, nàng chỉ có thể đi ăn trộm mà thôi.
Nếu như không phải là không còn cách nào khác, nàng cũng không muốn đi con đường này, dù sao nàng biết hậu quả hành đạo bị bắt tuyệt đối thê thảm vô cùng. Nói đến đây, Dương Lộ Lộ có thể không hận Hoàng Thiên Khải sao, tài bảo trong cái rương lớn chính là liên quan đến sinh kế của cả thôn.
Kho báu trong rương lớn đã biến mất, có nghĩa là trẻ em trong làng có thể bị đói trong một thời gian cho đến khi nàng có mục tiêu xuống tay.
Lúc này Dương Lộ Lộ đã sớm thay y phục dạ hành bó sát người, mặc xiêm y thiếu nữ bình thường nên mặc, dáng vẻ nàng hoạt bát xinh xắn, mi thanh mục tú, dáng người xinh đẹp động lòng người...
Có lẽ cho nàng thêm hai ba năm nữa, khi thân thể nàng lớn lên một chút, trên thế giới sẽ xuất hiện thêm một nữ yêu tinh làm rung động lòng người.
Dương Lộ Lộ hít sâu một hơi, kiềm chế không nghĩ đến chuyện của Hoàng Thiên Khải. Những đứa trẻ trong làng đã sớm có hiểu biết, nàng sợ rằng cảm xúc của nàng sẽ bị bọn chúng nhìn ra.
Nàng che dấu rất tốt, bọn nhỏ cũng không biết nàng làm gì bên ngoài, nhưng nàng cũng biết, mặc kệ nàng làm gì những hài tử này đều không cho phép tỷ tỷ nàng ở bên ngoài chịu chút uất ức nào.
Để bọn nhỏ không bị nàng ảnh hưởng, mỗi lần trở về thôn nàng đều tươi cười trở về.
Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, Dương Lộ Lộ mang theo túi lớn túi nhỏ vật tư đã mệt đến thở hồng hộc, mồ hôi rơi đầy cổ nhỏ trắng nõn của nàng, cũng may nàng đã sắp đến cửa thôn Ngư Nhi rồi.
“Lộ Lộ tỷ, là Lộ Lộ tỷ trở về.”
Vừa thấy Lộ Lộ tỷ trở về, đám hài tử trong thôn ầm ĩ, một đám chạy ra vây quanh bên cạnh Lộ Lộ tỷ, mấy nam hài sớm trưởng thành vội vàng nhận lấy túi lớn trên người Lộ Lộ tỷ.
“Lộ Lộ tỷ, tỷ đã trở lại, đến chơi nhà với chúng ta nhé.”
“Chơi nhà gì chứ, đó là trò chơi của trẻ con, Lộ Lộ tỷ nên cùng chúng ta ra sông mò cá bắt tôm, cá kia rất ngon.”
Dương Lộ Lộ vừa trở về, bọn nhỏ đều tranh nhau chơi đừa với Dương Lộ Lộ. “Quậy phá! Lộ Lộ tỷ vừa mới trở về, thân thể còn rất mệt mỏi, các ngươi muốn làm gì, một khắc cũng không cho Lộ Lộ tỷ nghỉ ngơi!”
Những đứa trẻ muốn chơi đều là hài tử bảy tám tuổi, biết bưng nước đến giải khát cho Dương Lộ Lộ, những đứa trẻ trưởng thành sớm giúp Dương Lộ Lộ quạt mát đều là những đứa trẻ mười một, mười hai tuổi.
“Đại Tráng, các đệ đệ muội muội muốn chơi rất là bình thường, hơn nữa tỷ tỷ cũng không mệt, chơi cùng đệ đệ muội muội tỷ tỷ cũng rất vui vẻ.”
Dương Lộ Lộ thấy đệ đệ muội muội giống như làm sai cúi đầu, vội vàng ngăn cản đứa nhỏ Đại Tráng Vương Lâm đang quát lại, mặt cười khả ái xoa đầu bọn nhỏ bên cạnh.
“Lộ Lộ tỷ, tỷ quá chiều chuộng bọn chúng rồi.”
“Các ngươi đều là đệ đệ muội muội của tỷ tỷ, tỷ tỷ không chiều các ngươi thì ai chiều các ngươi chứ.”
Dương Lộ Lộ nhìn quần áo đệ đệ muội muội mặc đều là vải vóc thô, không ít đứa trẻ quần áo trên người khâu vá cũng không ít, nàng rất đau lòng cũng rất áy náy.
Là tỷ tỷ nàng làm chưa, tang vật không dám tiêu loạn, sợ bị người có tâm bắt được, liên lụy đến cả thôn Ngư Nhi.
“Trước không nói những thứ khác, trong túi có dược liệu mà Tiểu Thảo Tiểu Hoa các nàng cần, tỷ tỷ nấu thuốc cho các nàng uống trước.”
Sáu bảy mươi đứa nhỏ ở thôn Ngư Nhi không phải ai cũng có thân thể hoàn chỉnh, thiếu cánh tay thiếu chân có không ít, mang bệnh nằm bất động cũng có.
Có thể nói một nửa chi tiêu của thôn đều dùng cho dược liệu, ai kêu dược liệu đắt vậy chứ?
“Lộ Lộ tỷ, giao cho chúng ta nấu thuốc, ngươi nghỉ ngơi một lát đi.”
“Vậy thì làm phiền các ngươi.”