Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 517 - Chương 517. Nhớ Lại Rồi!

Chương 517. Nhớ lại rồi!
Chương 517. Nhớ lại rồi!

“Đầu lĩnh, đội ngũ thương nhân ở bên ngoài hành tẩu lâu như vậy cũng không sao, bọn họ ở kinh thành an toàn nào cần chúng ta lo lắng.”

“Những người phía trên lại lệnh cho chúng ta chiêu đãi cho họ, có cần thiết không?”

Mặc dù trúc yêu Hắc Phong cũng là kim bài ngự thường sứ giống Quy Tiểu Thánh, hắn cũng gọi là Quy Tiểu Thánh là đầu lĩnh, vì trong lòng hắn đã cho rằng Quy Tiểu Thánh chính là người thừa kế Hắc Đế.

“Nói chiêu đãi thật ra là biểu đạt thiện ý với đội ngũ thương nhân mà thôi, kinh thành hoan nghênh bọn họ đến làm ăn.”

“Đương nhiên cũng hy vọng đội ngũ thương nhân khi làm ăn đối với chúng ta có ưu đãi một chút, dù sao đội ngũ thương nhân cũng có rất nhiều thiên tài địa bảo cùng linh đan diệu dược khó có thể tưởng tượng.”

Quy Tiểu Thánh yên lặng nói.

“Dĩ nhiên là như thế, vậy chúng ta làm sao chiêu đãi bọn họ?”

Bọn Hắc Phong hỏi.

“Họ đã tới đâu rồi?”

“Cách cửa thành không đến mười dặm!”

“Đi, đến cửa thành tiếp đón bọn họ.”

Quy Tiểu Thánh suy nghĩ một chút bèn quyết định dẫn ngự thường sứ đến cửa thành tiếp đãi. “Không sai, hùng vĩ hơn thành trì chúng ta đã đi qua lúc trước không ít, có điều vẫn thấp hơn tường thành Thiên Yêu thành chúng ta rất nhiều.”

Đội ngũ thương nhân cách kinh thành càng ngày càng gần, thấy kinh thành chỉ có như thế, nội tâm bọn họ vì bản thân là yêu của Thiên Yêu thành mà kiêu ngạo.

“Gia gia, gia gia, ngươi mau nhìn kìa...”

Thần Nguyên thấy cửa thành có một thủ lĩnh dường như đang chuẩn bị nghênh đón bọn họ đến, mới đầu vì khoảng cách hơi xa, hắn không thấy rõ gương mặt của thủ lĩnh này thì không có chuyện gì, nhưng khoảng cách càng ngày càng gần, mặt mũi đầu lĩnh nọ càng ngày càng rõ ràng, cho đến khi hắn xác định xong điều gì đó, vội vàng hét lên với gia gia.

Hắn vừa hét lên, bọn Huyền Thanh đều nhìn qua.

Vừa nhìn một cái, đột nhiên bọn họ nước mắt lưng tròng, đây không phải là người nhà bọn họ mất tích đã lâu sao?

Mộng Bình là người đầu tiên không nhịn được, nhanh chóng bay về phía Quy Tiểu Thánh.

Quy Tiểu Thánh thấy đội ngũ thương nhân có một nữ tử bay về phía hắn, thủ hạ của hắn lo lắng hắn sẽ xảy ra chuyện bèn vội vàng bảo vệ hắn.

“Tất cả tránh ra!”

Quy Tiểu Thánh cảm thấy một sự thân thiết từ trên người nữ tử này, vội vàng để thủ hạ tránh ra. Nữ tử ôm lấy hắn.

“Ca, mấy năm nay ngươi đã đi đâu, ngươi có biết chúng ta tìm ngươi thật khổ sở hay không?” Mộng Bình vui mừng đến khóc nức nở trong ngực Quy Tiểu Thánh.

“Ca? Ngươi nói ta là ca ca của ngươi sao?”

Quy Tiểu Thánh vừa nghe nữ tử gọi hắn là ca, hắn không hoảng sợ ngược lại bình tĩnh không ít, không phải hắn cho rằng nữ tử này nói dối.

Dựa vào cảm giác thân thiết khó hiểu này, hắn cũng cảm thấy nữ tử này là muội muội của hắn nhưng chuyện này cũng không ngăn hắn bình tĩnh hỏi rõ ràng.

“Ca, ngươi làm sao vậy, ta là muội muội Mộng Bình của ngươi, ngươi không nhớ ta sao?”

Mộng Bình thấy ca ca không quen biết nàng, nước mắt của nàng càng rơi nhiều...

Đám yêu Hắc Phong thấy cảnh này nội tâm cũng kinh ngạc không thôi, tuy bọn họ không hiểu rõ tình hình của đầu lĩnh nhưng nếu như đầu lĩnh thật có quan hệ với gia tộc hành thương Thiên Yêu thành thì đối với bọn họ mà nói trăm lợi không hại, bây giờ phải nhìn xem có thật là đầu lĩnh có quan hệ với gia tộc hành thương Thiên Yêu thành hay không.

“Gia gia, phụ thân, tam thúc, các ngươi mau đến xem, ca ca không nhớ rõ chúng ta.”

Mộng Bình từ cảm xúc của ca ca nhìn ra ca ca thật sự không quen biết bọn họ, nàng sợ tới mức vội vàng hét lên với mấy người gia gia.

“Tiểu Thiên, ngươi thật sự không biết chúng ta sao, ta là phụ thân của ngươi!”

Thu Hải kích động đi lên phía trước, hai tay nắm chặt tay Quy Tiểu Thánh, hắn đã xác định đây chính là nhi tử của hắn.

Nhưng thấy dáng vẻ nhi tử không biết bọn họ, hắn vừa đau lòng vừa tự trách.

“Tránh ra!”

Thu Hải còn chưa kích động xong đã bị Huyền Thanh đẩy ra.

“Tôn tử của ta, nhớ chết gia gia rồi, mấy năm nay ngươi đã đi đâu?”

Huyền Thanh mặc kệ hết những chuyện khác, ôm lấy Quy Tiểu Thánh nói.

“Ta, ta, xin lỗi, ta mất trí nhớ, rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ.”

Quy Tiểu Thánh thấy cả nhà trước mắt kích động và nhiệt tình, hắn bỗng nhiên cũng không biết đáp lại như thế nào.

“Mất trí nhớ! Chả trách không biết chúng ta.”

Huyền Thanh vừa nghe cũng chắc chắn suy đoán trong lòng.

“Cái này không có gì đáng ngại, chúng ta cái gì cũng thiếu, duy chỉ không thiếu linh đan diệu dược, đan dược khôi phục trí nhớ chúng ta cũng có.”

“Tiểu Nguyên, mau đi mang mộng tỉnh đan đến cho đường ca của ngươi đi!”

Bọn người Huyền Thanh cũng giàu có hào sảng, bảo Thần Nguyên đi thương đội lấy mộng tỉnh đan cho Quy Tiểu Thánh.

“Thiên ca, đây là mộng tỉnh đan, ngươi ăn vào cái gì cũng nhớ lại.”

Thần Nguyên lấy một cái hộp nhỏ, mở đan dược bên trong ra đưa cho Quy Tiểu Thánh.

“Đầu lĩnh!”

Bọn người Hắc Phong còn chưa hoàn toàn xác nhận bọn người Huyền Thanh rốt cuộc có phải là người nhà của đầu lĩnh hay không, bọn họ bán tín bán nghi đan dược này.

Dù sao Quy Tiểu Thánh cũng là người thừa kế Hắc Đế mà bọn họ tán thành, nếu đan dược này có vấn đề, bọn họ sẽ khó thoát khỏi trách nhiệm.

Đám người Huyền Thanh thấy trang phục trên người Thần Thiên cùng ngự thường sứ bên cạnh thì nhíu mày, rõ ràng bọn họ ý thức được Thần Thiên đã gia nhập Trảm Yêu Ti, hơn nữa địa vị còn không thấp. Quy Tiểu Thánh kêu chúng ngự thường sứ lui ra, ra hiệu bọn họ không cần lo lắng, hắn tự có quyết định.

Hắn tin tưởng trực giác của mình, tin tưởng cảm giác thân thiết này, hắn không do dự cầm lấy mộng tỉnh đan mà Thần Nguyên đưa tới.

Vừa ăn xong đầu hắn đau đớn, hắn ôm đầu lắc mạnh một hồi, rất nhiều ký ức quên lãng đã phục hồi toàn bộ.

“Đầu lĩnh!”

Chúng ngự thường sứ thấy đầu lĩnh đau đớn như vậy đều căng thẳng không thôi.

Quy Tiểu Thánh giơ tay lên ra hiệu mình không sao, để chúng ngự thường sứ không cần lo lắng.

“Ca, ngươi nhớ lại chưa?”

Mộng Bình thấy ca ca dần dần bình tĩnh lại, tuy nàng tin tưởng dược hiệu của bọn họ nhưng vẫn không khỏi lo lắng hỏi.

“Ừm, nhớ lại rồi, ta là Thần Thiên, là ca ca của ngươi.”

Hết chương 517.
Bình Luận (0)
Comment