Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 540 - Chương 540. Trời Phạt!

Chương 540. Trời phạt!
Chương 540. Trời phạt!

Lục Thế Viễn biết mức độ nghiêm trọng của sự việc cũng không từng bước điều tra, sai người đi điều động quân đội Mộc Châu tới.

Lúc mấy vạn quân đội Mộc Châu tới, Lục Thế Viễn dẫn quân đội chạy tới quận thành gần nhất. Trên đường đi tới, Lục Thế Viễn thấy bên đường không biết có bao nhiêu thi thể gầy như củi. Những thi thể này thiếu tay thiếu chân, thiếu bộ phận. rõ ràng là bị người chém xuống ăn. “Báo!”

“Đại nhân, đám bạo dân đang nói công kích Hải Thành!”

Binh lính chạy tới bẩm báo.

“Chả trách trên đường đi tới rất ít khi thấy người, thì ra đều chạy tới công thành.”

“Trấn áp!”

Tuy Lục Thế Viễn tội nghiệp những người này nhưng thời kỳ đặc biệt đối đãi đặc biệt, vì tất cả mọi người, lúc hắn nên máu lạnh vẫn phải máu lạnh.

Quân đội nhận được mệnh lệnh của Lục Thế Viễn, phân ra một bộ phận quân đội xông tới đám đông.

Chờ Lục Thế Viễn dẫn quân tiếp theo chạy tới dưới cửa thành quận Thanh Hải, đám bạo dân đã bị trấn áp.

Nhìn đám bạo dân dày đặc hai bên gầy yếu như củi quỳ gối, trong lòng Lục Thế Viễn có một cảm giác cay đắng nói không nên lời.

Những đám đông này có tội không, có, một số người trong số họ ăn thịt người. Nhưng nếu họ không đi vào ngõ cụt, sao họ có thể làm điều đó?

Lúc này, cổng quận Thanh Hải mở ra, một quận mục mập mạp trắng trẻo dẫn theo các quan viên khác chuẩn bị ra nghênh đón Lục Thế Viễn.

Quận mục mập mạp trắng trẻo tạo thành sự đối lập rõ ràng với đám người gầy như củi ngoài thành, điều này khiến cho nội tâm Lục Thế Viễn nổi lên một trận giận dữ.

“Hạ quan khấu kiến đại nhân, nếu không phải hôm nay đại nhân chạy tới thì dân chúng trong thành đã gặp tai họa, ta thay dân chúng trong thành cảm tạ ngươi.”

Quận mục mập thấy Lục Thế Viễn trẻ tuổi như vậy thì kinh ngạc không thôi nhưng hắn cũng không dám có bất kỳ thái độ khinh xuất nào.”

Hắn không ngốc, có thể chỉ huy nhiều quân đội như vậy chắc chắn là người triều đình phái giải quyết phiền toái của Thân Châu.

Tuổi trẻ như vậy đã được triều đình phái tới, chứng tỏ năng lượng sau lưng người trẻ tuổi này cường đại cỡ nào.

“Trên người hắn có quá nhiều oan hồn, ta không thích hắn.”

Bạch Liên Ngọc xuất hiện bên cạnh Lục Thế Viễn, ánh mắt chán ghét nhìn quận mục mập mạp. Quận mục mập mạp không biết Bạch Liên Ngọc xuất hiện như thế nào nhưng hắn thấy Bạch Liên Ngọc mỹ mạo kinh người, ánh mắt không nhịn được mà lộ ra chút sắc dục.

Nhưng rất nhanh hắn thầm mắng mình ngu xuẩn, mỹ nhân xinh đẹp như vậy dựa vào người trẻ tuổi này gần như vậy, người mù đều biết bọn họ có quan hệ gì.

Hắn vội vàng cúi đầu, che giấu cảm xúc mình không nên có.

“Ngươi không thích thì thì chém đi.”

Lục Thế Viễn cực kỳ chán ghét sâu mọt hiếp đáp dân chúng, hơn nữa phát hiện trong mắt sâu mọt này xuất hiện thứ gì đó không nên có, hắn bỗng nhiên sinh ra sát tâm.

Bạch Liên Ngọc nghe nói như vậy thì cười càng rạng rỡ.

Tướng quân dẫn dắt quân đội nghe được mệnh lệnh của Lục Thế Viễn, đầu tiên là rối rắm một hồi nhưng nghĩ đến Lục Thế Viễn có quyền lực tiền trảm hậu tấu, hắn rút kiếm đi về phía quận mục béo phì.

“Ngươi điên rồi, ta chính là quận mục, dù ngươi là hoàng tử, ngươi cũng không có quyền giết ta.”

Quận mục béo phì bị dọa liên tục lui về phía sau nhưng thấy ánh mắt lạnh như băng của Lục Thế Viễn, hắn biết Lục Thế Viễn không đùa giỡn.

“Dịch tướng quân, cứu ta!”

Quận mục béo phì ngã một cái, thấy tử thần từ từ tới gần, chân run rẩy không nghe sai khiến, hắn vội vàng kêu cứu với thủ thành tướng quân quận Thanh Hải.

Thủ thành tướng quân tát quận mục béo phì một cái, trong mắt cũng xuất hiện một sự chán ghét, sau đó hắn thu hồi tầm mắt không để ý tới quận mục béo phì.

“Ngươi, ngươi...”

Quận mục béo phì thấy thủ hạ của mình đều né tránh tầm mắt của hắn, không có chút ý muốn trợ giúp hắn, hắn bỗng nhiên không thể tiếp nhận được.

Kiếm quang chém qua, cổ của quận mục béo phì xuất hiện một vết máu, hắn giãy dụa một lát rồi chết.

Lục Thế Viễn cũng không thèm liếc mắt thi thể quận mục béo phì một cái, vào thành điều tra tình hình.

Vừa vào cửa, thấy dân chúng trong thành lòng người hoảng sợ, trạng thái cảm xúc cũng không khá hơn đám bạo dân bên ngoài, hắn càng thêm chán ghét đối với tên quận mục béo phì đã chết. “Lương thực trong thành còn có thể kiên trì bao nhiêu ngày?”

Sau khi ở trong thành tìm hiểu tình hình một phen, Lục Thế Viễn càng thêm đau đầu, tình hình của Thân Châu còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của hắn.

“Nếu như một ngày hai bữa, có thể bảo vệ dân chúng trong thành kiên trì khoảng mười ngày.” Sử ký quận Thanh Hải lau mồ hôi trên trán, thật cẩn thận nói.

Lục Thế Viễn vừa nghe thì nhướng mày, còn thấp hơn so với phỏng đoán của hắn.

“Nếu tính cả đám dân chúng ngoài thành thì sao?”

“Đại nhân, những người đó đều là bạo dân, nếu như phân lương cho bọn họ, dân chúng trong thành sẽ phẫn nộ.”

“Hơn nữa một khi ra tiền lệ này, nạn dân phụ cận sẽ tràn đến quận Thanh Hải chúng ta, chúng ta nào có nhiều lương thực như vậy.”

“Đại nhân, ngươi không thể vì bọn họ mà hại dân chúng trong thành.”

Sử ký nghe xong cũng mặc kệ có chọc giận Lục Thế Viễn hay không, hắn là quan của thành Thanh Hải, hắn đương nhiên phải bảo đảm dân chúng trong thành Thanh Hải trước.

“Triều đình đã vận chuyển một ít lương thực đến Thân Châu, mệnh lệnh ta đưa cho ngươi, ngươi chỉ cần làm, có việc gì ta sẽ gánh vác, ngươi rõ chưa?”

“Có lương thực!”

“Thuộc hạ hiểu rõ, đại nhân cứ việc căn dặn.”

Sử ký vừa nghe có lương thực, tuy không biết triều đình vận chuyển bao nhiêu lương thực tới đây nhưng hắn tin triều đình sẽ không bỏ rơi bọn họ, vì thế hắn không phản đối quyết định kế tiếp của Lục Thế Viễn.

Hết chương 540.
Bình Luận (0)
Comment