Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 55 - Chương 55. Ta Thực Sự Không Phải Là Một Tên Cặn Bã.

Chương 55. Ta thực sự không phải là một tên cặn bã.
Chương 55. Ta thực sự không phải là một tên cặn bã.

“Không phải tiểu tử kia ở khách điếm nói là đã hiểu được sự khó khăn và dụng tâm lương khổ của ta sao. Nếu ta không dụng tâm lương khổ với hắn một chút thì sao có thể xứng với đánh giá của hắn đối với ta.”

“Được rồi, không cần quản chuyện của tiểu bối, cứ để bọn họ yêu nhau giết nhau đi, chúng ta tiếp tục du ngoạn.”

Hoàng Đông Kiệt lộ ra một mặt bất lương, làm xong chuyện xấu rồi chạy, như thể mặc kệ chuyện gì xảy ra hắn chỉ chơi thôi, không phục hả, tìm được ta rồi hãy nói.

Phía bên kia.

Nhóm năm người kỳ lạ đang bí mật theo dõi Hoàng Thiên Trấn, nhiệm vụ của bọn họ là khiến cho Hoàng Thiên Trấn hiểu được sự hiểm ác của giang hồ mà mau chóng trưởng thành.

Cũng may quá trình này không có thời gian hạn chế, bằng không bọn họ cũng sẽ không nhàn rỗi đi theo Hoàng Thiên Trấn, chậm rãi ở phía sau vừa du ngoạn vừa ăn.

“Tình huống của tiểu thư Trần Vũ Linh thế nào rồi?”

Dịch Đấu thư sinh Bạch Đấu Thăng cảm thấy nên cho Hoàng Thiên Trấn một chút hoạn nạn, bằng không bọn họ nhàn nhã như vậy luôn cảm thấy có lỗi với vương gia.

“Trần Vũ Linh tiểu thư ra khỏi kinh thành không bao lâu thì lạc đường bên ngoài, vì được nuông chiều từ bé nên không có kỹ năng sinh tồn gì, rất nhanh nàng đói ngất đi.”

“Cũng may đại nương có lòng tốt cứu nàng về thôn, cho đến bây giờ Trần Vũ Linh tiểu thư đều sinh sống bên cạnh vị đại nương đó.”

Bạch Đấu Thăng vừa dứt lời, một bóng dáng từ trong bóng tối trong rừng rậm hiện ra. Hắn là người của mạng lưới tình báo Hỏa Chủng, lúc này hắn đang nửa quỳ trước Bạch Đấu Thăng, bẩm báo tình hình của Trần Vũ Linh.

“Đói ngất xỉu, chậc chậc...Đóa hoa trong nhà kính vừa thấy cuồng phong bão táp bên ngoài, xảy ra tình huống như vậy hình như cũng không phải không thể tiếp nhận.”

“Nói ta nên thiết lập hoạn nạn cho đại công tử như thế nào đây, dùng Trần Vũ Linh làm kế có phải hơi nhanh hay không?”

Suy nghĩ một hồi, Bạch Đấu Thăng lắc đầu.

Hoàng Thiên Trấn đi ra ngoài vì mục đích tìm Trần Vũ Linh, sao có chuyện tốt nhanh chóng được như ý của Hoàng Thiên Trấn như vậy.

“Sao lão mù ngươi lại đi lâu như vậy?”

Bạch Đấu Thăng đang suy nghĩ nên đào một cái hố cho đại thế tử như thế nào mới có thể hoàn mỹ ngược đãi đại thế tử trăm ngàn lần.

Nhưng không đợi hắn nghĩ ra, hắn lại phát hiện lão mù đi ra ngoài đại tiểu tiện hồi lâu đã trở về.

Lấy tu vi của lão mù không dễ dàng tiêu chảy như vậy, nhưng vì sao lại đi lâu như vậy. Bạch Đấu Thăng là người hay quan tâm đến mọi chuyện, hắn quyết định tìm hiểu lão mù đã làm gì. “Vì để không thối đến các ngươi, ta đi đến gần hồ để giải quyết, nhưng chờ ta giải quyết gần xong thì có hai nữ oa Trùng Cốc tới.”

“Các nàng không nói hai lời thả Cổ Trùng ở phụ cận đề phòng, cởi quần áo vào trong hồ nghịch nước, cảm giác được Cổ Trùng phụ cận hơi phiền toái, lão mù ta lại không muốn gây ra phiền toái không cần thiết.”

“Cứ như vậy nghe các nàng đối thoại, thật vất vả mới thừa lúc Cổ Trùng không chú ý chuồn ra, đáng tiếc mắt ta bị mù, bằng không đã có cảnh đẹp để thưởng thức.”

Lão mù thờ ơ kể lại những gì mình đã nghe thấy.

Những người khác nghe xong không có gì, nhưng Bạch Đấu Thăng nghe xong ánh mắt lại sáng ngời, thật sự là nghĩ cái gì đến cái đó.

“Lão mù tử, từ trong cuộc đối thoại của các nàng, ngươi có biết được thân phận của các nàng hay không?”

“Có, cuộc đối thoại đó đã làm bại lộ thân phận của các nàng, các nàng hình như là hai nữ nhi của cốc chủ Trùng Cốc.”

“Vì ham chơi, lại muốn học người khác xông vào giang hồ hành hiệp trượng nghĩa nên lén chạy ra khỏi Trùng Cốc.”

“Như thế nào, ngươi muốn tính kế các nàng sao, Trùng Cốc cũng không dễ chọc đâu, thế lực đỉnh cấp nói không chừng ngay cả vương gia cũng không muốn đụng chạm.”

Lão mù vừa nghe Bạch Đấu Thăng hỏi, mơ hồ đoán được Bạch Đấu Thăng muốn làm gì. “Mấy ngày nay không phải ngươi chưa từng nghe tới lực lượng ẩn giấu của vương gia, Trùng Cốc căn bản là không uy hiếp được vương gia.”

Nhóm năm người kỳ lạ Bạch Đấu Thăng cũng không biết Hoàng Đông Kiệt đã là Đại Tông Sư, bọn họ nói vương gia ẩn giấu lực lượng, thực sự là vương gia sáng tạo nên Thánh Đình Hội.

Bọn hắn biết sự tồn tại của Thánh Đình Hội, chỉ là bọn họ phụ trách một mình Hoàng Thiên Trấn, không có gia nhập Thánh Đình Hội nên hiểu biết đối với Thánh Đình Hội cũng không nhiều.

Nhưng bọn hắn ít nhiều hiểu rõ Thánh Đình Hội đã không sợ bất cứ thế lực đỉnh cấp nào.

Toàn bộ cường giả Tông Sư là khái niệm gì, ngay cả thế lực Siêu Nhiên cũng không có kết cấu hào khí như vậy.

“Thông tin cơ bản về hai nữ nhi của cốc chủ Trùng Cốc không phải là bí mật gì. Người lớn là Thẩm Hàm Nghiên, người nhỏ là Thẩm Hàm Nguyệt. Tuy tính cách khác nhau nhưng các nàng có một điểm chung đó là đều vô cùng xinh đẹp.”

“Đẹp là đúng rồi, bản thân nữ nhân chính là phiền toái, bộ dạng đẹp thì càng không cần phải nói.”

“Phải nghĩ biện pháp để đại thế tử cùng hai nữ nhân này ở cùng một chỗ mới được.”

Bạch Đấu Thăng suy nghĩ một chút lại quay đầu nhìn lão mù.

“Các nàng vẫn còn chơi trong hồ sao?”

“Hẳn là vẫn còn, nữ nhân đều thích sạch sẽ, bình thường không tắm rửa một hai tiếng đồng hồ trong hồ sẽ không đi ra ngoài.”

“Vậy là tốt rồi, việc này chúng ta làm như vậy, như vậy, như vậy...Hiểu chưa?”

Cứ như vậy, Bạch Đấu Thăng bọn họ an bài Hoàng Thiên Trấn rõ ràng.

Ban đêm im lặng, Hoàng Thiên Trấn đang ngồi trước đống lửa nhìn những vì sao trên bầu trời đêm mà ngẩn người.

Đột nhiên trong rừng rậm hắc ám xa xa truyền đến một trận động tĩnh, động tĩnh này lập tức khiến Hoàng Thiên Trấn cảnh giác.

Rừng núi hoang vu không thiếu nhất chính là hổ báo hung tợn và các dã thú. Cầm lấy vũ khí trong tay, Hoàng Thiên Trấn nhìn chằm chằm phương hướng truyền đến động tĩnh.

Cảnh quen thuộc ập đến, phi tiêu bắn thẳng về phía mặt Hoàng Thiên Trấn.

“Vèo!”

Hoàng Thiên Trấn dùng kiếm đánh bật phi tiêu ra, cả người càng thêm cảnh giác nhìn chằm chằm chỗ tối, ở rừng núi hoang vu thứ đáng sợ không phải dã thú mà là người.

Trong bóng tối có một hắc y nhân đi ra, hắc y nhân này cũng là không khách sáo, vừa xuất hiện đã phóng ra mấy thanh phi tiêu.

“Ngươi là ai, là ai phái ngươi tới, vì sao phải giết ta?”

Hết chương 55.
Bình Luận (0)
Comment