“Còn muốn chơi cùng ngươi một chút nhưng điều kiện không cho phép, chỉ có thể chờ lần sau.” Yêu vương Thực Thiên xuất ra môt chiêu lớn đánh lui Yêu Đồ rồi bay ra ngoài thành.
Yêu Đồ không đuổi theo, một là đuổi không kịp, hai là hắn bị nội thương không nhẹ.
Yêu vương Cốt Táng thành tây cũng tránh sự bao vây tấn công của bọn người Mị Nương mà chạy mất.
Hỏa Diễm điểu hình thể khổng lồ kiêu ngạo một chút, còn đang đấu cùng Từ lão, bầu trời đột nhiên mây đen dày đặc, tầng mây đen thật dày bao phủ cả tòa kinh thành, mưa băng rơi xuống. Mưa vừa tiếp xúc với mặt đất hoặc nhà cửa trong nháy mắt kết thành từng mảnh băng, rơi xuống người càng không cần phải nói, dân chúng kinh thành sợ tới mức toàn bộ trốn vào trong nhà. “Tên điên Nhật Mộ kia, sao hắn lại lén đi theo chúng ta. Đã phát tín hiệu rút lui, hắn còn đi khiêu khích nhân loại, hắn muốn chết hay sao?”
Thiên Cẩu thấy hàn bạo phong vân trên bầu trời kinh thành, biết là tên yêu vương điên khó khống chế nhất trong Yêu Minh tới rồi...
Bọn hắn vì không muốn triệt để chọc giận nhân loại, lo lắng nhân loại phái ra các lão nhân âm thầm mặc kệ thế sự, ngay cả yêu vực cũng không sử dụng.
Nhật Mộ này thật là hay, vừa tới đã gây ra động tĩnh lớn, đây không phải là triệt để đắc tội với nhân loại hay sao?
“Không cần quan tâm hắn, cứ để hắn quậy phá, đa số cường giả kinh thành đều đi Đoạn Đạo Quan rồi, nếu mạng hắn lớn, hắn có thể đóng băng kinh thành thành một tòa thành băng...” “Mạng không lớn, bị lão cổ ẩn nấp ở kinh thành đánh trọng thương hoặc đánh chết, thiếu đi một tên điên không khống chế được đối với Yêu Minh chúng ta mà nói không có gì xấu.”
Thương Đế giơ tay lên ngăn cản Thiên Cẩu đi ngăn cản hành vi của Nhật Mộ, Thương Đế không có chút thương hại đối với yêu vương không nghe lời.
“Ha ha ha, thành băng, đông lạnh cho ta thành một tòa thành băng đẹp nhất thế giới đi.”
Nhật Mộ ở trên cao nhìn kinh thành dần dần đóng băng, nội tâm vô cùng hưng phấn, sở thích của hắn chính là đông lạnh tất cả thành những tác phẩm điêu khắc bằng băng.
“Đây là gì?”
Nhật Mộ còn đang hưng phấn thì bất ngờ phát hiện ra một quả cầu năng lượng màu đen đang từ từ bay lên ở trung tâm tòa thành.
Nhật Mộ không biết đây là gì nhưng cảm giác thứ này đang bay về phía hàn bạo phong vân của hắn, hắn quyết đoán ra tay, bổ một lôi kích về phía quả cầu năng lượng màu đen, sau đó lôi kích biến mất, lôi kích của hắn đã bị quả cầu năng lượng đen nuốt chửng.
Nhật Mộ nhướng mày tung ra nhiều đòn tấn công xa vào quả cầu năng lượng đen, kết quả là quả cầu năng lượng đen dường như không bao giờ ăn no, nó nuốt chửng mọi thứ.
Khi quả cầu năng lượng màu đen tiếp xúc với hàn bạo phong vân, một lỗ đen vô tận được tạo ra, hút hàn bạo phong vân theo vòng tròn.
Không bao lâu sau, hàn bạo phong vân biến mất.
Quả cầu năng lượng màu đen cũng biến mất, ánh mặt trời lại chiếu sáng kinh thành rộng lớn được một tầng băng mỏng bao phủ...
Nhật Mộ khó tin nhìn hàn bạo phong vân của mình cứ biến mất như vậy.
Hắn sửng sốt, cảm giác được phía sau hắn có động tĩnh.
Hắn biết cường giả nhân tộc phía sau mình bây giờ hẳn là người hóa giải hàn bạo phong vân của hắn.
Hắn từ từ xoay người trở lại và thấy một nam tử văn tĩnh.
“Thật hoàn hảo, ta phải biến ngươi thành bộ sưu tập của ta.”
Thấy Hoàng Đông Kiệt, Nhật Mộ muốn đông lạnh Hoàng Đông Kiệt thành băng, biến thành bộ sưu tập của hắn.
Hoàng Đông Kiệt không nói gì, thân ảnh chợt lóe, lại xuất hiện phía sau Nhật Mộ lần nữa, có điều lúc này đây tay trái của hắn mang theo đầu Nhật Mộ.
Hắn đã ngắt đầu của Nhật Mộ xuống.
“Hít!”
Thương Đế và yêu vương thấy cảnh này không khỏi hít sâu một hơi.
Dễ dàng ngắt đầu Nhật Mộ xuống như thế, đây tuyệt đối không phải lão cổ nhất phẩm có thể làm được, nhân loại này đã đạt cảnh giới nhân tiên!
Làm sao có thể, nhân gian làm sao có thể có cường cảnh giới nhân tiên!
Thành bắc.
Chim quạ lửa đang dây dưa với Từ lão thấy Hoàng Đông Kiệt ngắt đầu Nhật Mộ xuống, sợ tới mức thân thể mất cân bằng bị Từ lão đánh một kích. Bị đánh một kích cũng không quan trọng, quan trọng là kinh thành ngoại trừ Hắc Đế ra, còn cất giấu một quái vật nhân gian khác.
Chim quạ lửa sợ hãi, muốn tránh Từ lão thoát khỏi kinh thành.
Ai ngờ Yêu Đồ nhảy ra liên thủ cùng Từ lão cứng rắn kéo nó lại.
Nó hối hận rồi, lúc trước nghe được tín hiệu rút lui mà không rút lui, bây giờ muốn đi cũng không được.
Hoàng Đông Kiệt thấy đầu lâu trên tay trái hóa thành nước đọng rớt xuống, hắn biết mình thất thủ rồi, hắn đã xem thường yêu vương này.
Chất lỏng ở cổ Nhật Mộ bắt đầu khởi động, một giây sau đầu mới của hắn mọc ra.
Nhật Mộ vừa khôi phục cái đầu, vạn phần sợ hãi nhìn Hoàng Đông Kiệt, lúc này sao hắn còn không biết mình đã trêu chọc quái vật lợi hại.
Không nói hai lời, hắn quay đầu bỏ chạy.
“Keng!”
Giây tiếp theo, hắn bị Hoàng Đông Kiệt dùng dao đâm vào đầu.
Hắn rơi xuống từ trên cao và tạo ra một lỗ hổng lớn trên mặt đất.
Nhật Mộ còn chưa lấy lại tinh thần, hắn thấy Hoàng Đông Kiệt đã xuất hiện trước mặt mình, càng đáng ghét chính là hai đầu gối của hắn bị hai chân Hoàng Đông Kiệt mạnh mẽ giẫm nát. Đầu gối bị giẫm nát, Nhật Mộ không đau đớn nhưng hắn lại bị Hoàng Đông Kiệt khống chế.
“Để ta xem ngươi là sinh vật gì?!”
Hoàng Đông Kiệt không khách sáo, hai tay hóa thành tàn ảnh xé nát Nhật Mộ.
“Thì ra bản thể là sứa, chả trách không đau đớn, đầu bị ngắt đi còn có thể mọc trở lại.”
Nghiên cứu ra bản thể của Nhật Mộ, Hoàng Đông Kiệt không còn hứng thú với Nhật Mộ nữa. “Tha, cho ta một mạng, ta không dám nữa!”
Đương nhiên Nhật Mộ cũng nhìn thấy ánh mắt Hoàng Đông Kiệt đã mất đi hứng thú với hắn, hắn sợ, không hứng thú nghĩa là hắn không cần phải sống nữa.
Vì mạng sống, hắn chỉ có thể cầu xin Hoàng Đông Kiệt tha mạng.
“Các ngươi ở kinh thành náo loạn vui vẻ biết bao nhiêu, chỉ cần không đến trêu chọc ta, ta đều mặc kệ nhưng các ngươi lại cứ muốn đông lạnh kinh thành, ngươi không biết ta ở kinh thành sao?”
“Tha cho ngươi một mạng? Ngươi bảo Phật tổ tha cho, ta phụ trách đưa ngươi đi gặp hắn.” Hoàng Đông Kiệt vừa điểm ngón tay, thần hồn của Nhật Mộ trong nháy mắt đã tan thành mây bay.
“Xuống tay nặng quá, xem ra ngay cả Phật tổ ngươi cũng không gặp được.”
Hoàng Đông Kiệt nhìn Nhật Mộ hóa thành nước đọng lặng lẽ nói.
“Đi, đi nhanh đi!”
Thương Đế và yêu vương thấy Hoàng Đông Kiệt hung tàn như vậy, cũng mặc kệ chim quạ lửa, mang theo vận mệnh chi nữ lui về phía hồ Thiên Thu.