"Dùng kiếm? Thật đúng là một hoàng đế ngu xuẩn, cho rằng luyện mấy chiêu thức thì có thể tới Đoạn Đạo Quân khích lệ lòng quân."
"Có Hoàng Đế như vậy, xem ra vận khí của triều đình đã sớm hết."
Nhìn thấy cẩu hoàng đế tay vịn ở trên chuôi kiếm, vẻ châm chọc trên mặt của Quỷ Đạo Nhân càng đậm hơn.
Một hoàng đế sống trong nhung lụa ở hoàng cung, luyện mò mấy chiêu kiếm, chắc chắn bị người ta khen đến mê muội đầu óc, cho rằng bản thân vô địch thiên hạ.
Ôm lấy tâm lý như vậy chạy tới nơi này, cho rằng có thể giải quyết phiền phức, nhưng thật ra là tới tìm đường chết! Đối với một hoàng đế tìm đường chết, Quỷ Đạo Nhân một chút lòng thương hại cũng không có.
Trên mặt hắn tràn đầy nụ cười tà mị, lúc này hắn càng muốn bóp cổ cẩu hoàng đế xách hẳn lên, nói cho hắn biết nhân gian hiểm ác đáng sợ.
Kiếm trong tay Hoàng Đế kiếm rút ra một tấc! Một đạo hàn quang kinh tốc hiện lên, không khí chung quanh liền đông lại.
Trong thời khắc then chốt, các loại cảm xúc cuồng tiếu, điên cuồng, thống khổ, bi ai trên mặt của mỗi người ở hiện trường đều bị định cách. Định cách trong nháy mắt, giống như thời không bị đóng băng vậy.
"Ấy, bộ thân thể không đầu kia sao lại quen thuộc như vậy?"
Quỷ Đạo Nhân cảm thấy kỳ quái, rõ ràng bản thân cách cẩu hoàng đế càng ngày càng gần, sao hắn đến bây giờ vẫn còn chưa bắt được cẩu hoàng đế, ngược lại còn kéo xa khoảng cách với cẩu hoàng đế.
Điều khiến cho hắn kỳ quái là, hắn còn nhìn thấy một thân thể không đầu, bộ thân thể không đầu kia cho hắn một luồng cảm giác quen thuộc.
"Cái đó, đó là của thân thể của ta” Quỷ Đạo Nhân rốt cuộc cũng phản ứng lại, chẳng trách hắn có thể nhìn thấy thi thể không đầu, thì ra là đầu của hắn đã bay lên rồi.
Hắn là bị cẩu hoàng đế chặt đứt cổ trong nháy mắt, mấu chốt là kiếm trong tay cẩu hoàng đế chỉ rút ra một tấc, ngay cả thân kiếm hoàn chỉnh cũng chưa rút ra.
"Làm, làm sao có thể, cơ thể của ta còn cứng hơn cả thân thể của Cương Thi Vương, hắn làm sao có thể trong nháy mắt chặt đứt cổ của ta."
"Đây nhất định là giả, ta nhất định là đang nằm mơ, hắn nhất định là dùng pháp bảo chế tạo ảo giác mê hoặc ta, khiến cho ta sản sinh ra ảo giác ta bị hắn chém đứt cổ."
Trong khoảnh khắc đầu lâu bay trên không trung, đại não của Quỷ Đạo Nhân hiện lên vô số ý niệm trong đầu, đều cảm thấy bản thân không thể nào cứ như vậy mà thất bại.
Có thể khiến cho hắn cảm giác được sinh cơ đang tán loạn, hắn triệt để sợ hãi.
"Thì ra người ngu ngốc nhất không phải hắn, là ta!"
"Ta mới là cái người ngu xuẩn chân chính kia!"
"Quái vật, quái vật cực hạn!"
Đầu lâu của Quỷ Đạo Nhân rơi xuống trên đống xác của chiến trường, vừa hay mặt nhìn về phía Hoàng Đế, ánh mắt dừng lại ở trên người Hoàng Đế. Nhìn Hoàng Đế bình thường không có gì lạ, trong lòng của Quỷ Đạo Nhân ngoại trừ hối hận vô tận ra thì không còn gì khác nữa.
Bởi vì hắn sắp chết rồi.
Khoảnh khắc trước khi ý thức của hắn tán loạn, hắn cho hoàng đế danh hiệu quái vật cực hạn.
Phán quân xung quanh xông lên cũng lần lượt dừng bước, trên người bọn họ không có kiếm thương, nhưng sinh cơ trong ánh mắt của bọn hắn sớm đã không còn nữa.
"Bịch"
Một thi thể phán quân ngã xuống, liền nổi lên phản ứng dây chuyền, phán quân tới gần hoàng đế lần lượt ngã xuống, vòng thương vong vẫn còn lan tràn ra phía ngoài.
Thẳng đến lấy hoàng đế làm tâm điểm, phán quân trong bán kính 500m toàn bộ đều ngã xuống, tử vong lan tràn mới dừng lại. Chiến trường đầu người chằng chịt đột nhiên bị dọn dẹp ra khu vực lớn như vậy, trong nháy mắt khiến cho hoàng đế hạc giữa bầy gà, trở thành một người nổi bật nhất.
"Tê"
Hiện trường, từng người một đều trợn mắt há hốc mồm nhìn hoàng đế nổi bật nhất trên chiến trường, đều cảm giác giống như nhìn thấy sự tồn tại không thể nào tin nổi.
"Cái gì?"
Lý Chí Đào sững sờ rồi, hắn cũng không biết thực lực của hoàng đế, trước đây hắn đều coi hoàng đế thành vật biểu tượng mà nhìn. Hiện tại hoàng đế đột nhiên lấy ra thực lực mạnh mẽ như vậy, đúng là hù doạ hắn.
Lúc này chỗ của hắn không biết hoàng đế chính là vị chí cường giả kiếm đạo chưa biết trong hoàng cung kia.
"Làm sao có thể, một hoàng đế sống trong nhung lụa làm sao có thể có thực lực như vậy!"
Ma Chủ khó tin nhìn Hoàng Đế, vốn dĩ hắn cho rằng Quỷ Đạo Nhân muốn bắt giữ Hoàng Đế là một chuyện dễ dàng.
Ai ngờ Quỷ Đạo Nhân mà hắn cho là đáng tin còn chưa tới gần Hoàng Đế, đã bị Hoàng Đế chém đầu rồi. Mấu chốt là hoàng đế còn chưa đem thân kiếm rút ra hoàn chỉnh, Quỷ Đạo Nhân đã chết rồi.
Điều này khiến cho Ma Chủ khó có thể tiếp nhận được sự thật này!
Một hoàng đế bình thường không có gì lạ, hóa ra là sự tồn tại giả heo ăn thịt hổ.
Nghĩ đến Quỷ Đạo Nhân dựa vào thân thể cường đại có thể giằng co với cường giả tam phẩm, tương đương Quỷ Đạo Nhân có thực lực tam phẩm, nhưng một cường giả tam phẩm còn chưa tới gần hoàng đế đã bị hoàng đế chém đầu.
Thực lực của hoàng đế kia tuyệt đối không phải nhị phẩm, có thể là nhất phẩm, thậm chí... nghĩ đến đây, Ma Chủ hoảng loạn rồi.
Có Hoàng Đế ở đây, công phá Đoạn Đạo Quan là không thể nào, thậm chí bọn họ muốn chạy khỏi nơi này cũng rất trắc trở.
"Rút"
Ma Chủ vì bảo toàn Vạn Ma Điện, hơn 60 vạn đại quân này hắn không cần nữa. Hắn chuẩn bị dẫn theo cường giả của Vạn Ma Điện rút khỏi nơi đây.
Chỉ là bọn hắn mới có động tác, thân thể của bọn hắn liền cứng ngắc lại, không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Không chỉ là Ma Chủ, ngay cả đám người người trấn quan Ngô Bạch cùng Hoa hoà thượng lđều cảm giác được bọn hắn đã bị kiếm mang của hoàng đế phong tỏa lại.
Vừa có hành động thiếu suy nghĩ, bọn hắn dám khẳng định bọn hắn tuyệt đối sẽ bị hoàng đế đồng thời chém trúng.
"Sao còn có lòng cầu gặp may ư?"
Không phải tất cả kẻ địch bị phong toả đều sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Cũng có người cho rằng nhiều người phân tán trốn như vậy, hoàng đế cũng không thể đồng thời giết chết nhiều người như vậy. Bọn họ chạy trốn rồi.
Lý Trường An lắc đầu, kiếm trong tay rút ra ba tấc, thân thể của cường giả Vạn Ma Điện phân tán trốn chạy cứng đờ, toàn bộ ngã xuống từ trong không trung, mất đi khí tức...