Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 58 - Chương 58. Đây Có Phải Là Báo Ứng Không?

Chương 58. Đây có phải là báo ứng không?
Chương 58. Đây có phải là báo ứng không?

“Chuyện đó...Có thương lượng được không? Các ngươi cũng biết đó không phải là ý muốn của bản thân ta, ta cũng bị đá một cước mới tạo ra tình huống như vậy, các ngươi không thể bởi vì vậy mà giết chết một người vô tội.”

Hoàng Thiên Trấn cảm thấy mình còn có thể giãy dụa một chút.

“Cũng không phải không có thương lượng.”

Thẩm Hàm Nghiên đột nhiên rộng lượng.

“Có thương lượng là được, ngươi nói giải quyết như thế nào thì giải quyết như thế đó.” Hoàng Thiên Trấn thấy hy vọng, tự nhiên muốn làm theo ý Thẩm Hàm Nghiên.

“Đây chính là ngươi nói, cũng có thể không giết ngươi nhưng ngươi phải làm người hầu của chúng ta ba năm.”

Thẩm Hàm Nghiên đưa ra điều kiện của nàng, muội muội Thẩm Hàm Nguyệt đang muốn nói gì thì bị ánh mắt tỷ tỷ ra hiệu không cho phép nói chuyện.

“Cái gì, làm người hầu ba năm, không được, ta còn có việc khác phải làm, không thể lãng phí ba năm trên người các ngươi, đổi cách khác đi.”

Hoàng Thiên Trấn nghĩ cũng không nghĩ đã cự tuyệt.

“Ngươi muốn đổi thì đổi sao, việc này cũng không do ngươi quyết định. Ngươi đã nhìn thân thể của chúng ta thì ngươi nhất định phải trả giá.”

Thẩm Hàm Nghiên nói xong, một Cổ Trùng nhanh như chớp không kịp bưng tai nhảy ra khỏi người nàng, chui vào trong cơ thể Hoàng Thiên Trấn, khiến cho Hoàng Thiên Trấn thời gian phản ứng cũng không có.

“Ngươi hạ cổ gì cho ta?”

Hoàng Thiên Trấn sợ hãi, hắn không ngờ nữ nhân này tàn nhẫn như vậy, nói hạ cổ là hạ. “Cho ngươi nhấm nháp một chút, ngươi sẽ biết đây là cổ gì.”

Thẩm Hàm Nghiên búng một cái, Hoàng Thiên Trấn nhất thời cảm giác được toàn thân mình đau đớn vô cùng, thời gian kéo dài cảm giác đau đớn càng lớn.

“Dừng lại...Dừng tay...”

Lúc này Hoàng Thiên Trấn đã đau rụt trên mặt đất, toàn thân mồ hôi chảy ròng ròng, trải nghiệm một cảm giác sống không bằng chết.

“Như thế nào, mùi vị không dễ chịu phải không?”

“Cổ này gọi là Sinh Tử Cổ, ta chỉ trong một ý niệm là có thể cho ngươi sống không bằng chết, hơn nữa ngươi không thể rời khỏi ta hơn một trăm thước, bằng không Sinh Tử Cổ này cũng sẽ tự động phát tác.”

“Bây giờ cổ cũng hạ, ngươi không làm người hầu của chúng ta cũng phải làm.”

Thẩm Hàm Nghiên dừng Sinh Tử Cổ đang phát tác trong cơ thể Hoàng Thiên Trấn lại, nhìn Hoàng Thiên Trấn trên mặt đất chậm rãi hòa hoãn, tuyên bố chủ quyền với Hoàng Thiên Trấn. “Tỷ tỷ, có phải hơi quá đáng hay không?”

Muội muội Thẩm Hàm Nguyệt không đành lòng nói.

“Quá đáng gì, có thể tùy tiện nhìn nữ hài tử trong sạch sao? Dù cho hắn vô tình, nhưng nhìn chính là nhìn, trừng phạt nhất định phải có.”

Thẩm Hàm Nghiên không cảm thấy nàng có lỗi, sự trong sạch của nữ nhi lớn hơn hết thảy, nàng không lấy mạng của Hoàng Thiên Trấn đã là tốt lắm rồi.

“Đừng giả vờ, đứng lên, nói cho chúng ta biết vì sao người đó phải tính kế ngươi?”

Thẩm Hàm Nghiên nhìn Hoàng Thiên Trấn giả chết trên mặt đất hỏi.

“Ta không biết, thậm chí ta còn không biết hắn là ai.”

Trong lòng Hoàng Thiên Trấn đã sớm mắng yêu nữ Thẩm Hàm Nghiên trăm ngàn lần, nhưng không có cách nào, trốn không thoát chỉ có thể chịu đựng.

Hắn chậm rãi đứng dậy trả lời câu hỏi của Thẩm Hàm Nghiên, đồng thời trong lòng nghĩ làm thế nào để lấy Cổ Trùng trong cơ thể ra, thoát khỏi ma thủ của yêu nữ này.

“Không biết thì ta cần ngươi làm gì!”

Mẹ nó, nói muốn ta chính là ngươi, nói lời này cũng là ngươi. Ngươi thả ta, ta cam đoan vĩnh viễn cách xa ngươi.

Hoàng Thiên Trấn nghe lời này thì nội tâm tức giận, nhưng hắn lại không dám nói ra, chỉ có thể chán ghét Thẩm Hàm Nghiên trong lòng.

“Có thể chọc cho người không biết rõ đến tính kế ngươi, chỉ sợ thân phận của ngươi cũng không đơn giản, ngươi tên là gì?”

Thẩm Hàm Nghiên nghĩ đến hai tỷ muội nàng là người của Trùng Cốc, bị người ta tính kế rất bình thường, tiểu tử này có thân phận gì, bằng không cũng sẽ không có tư cách bị người ta tính kế.

“Tên ta là Hoàng Đông Kiệt!”

Quả nhiên cha nào con nấy, Hoàng Thiên Trấn mượn tên lão tử của hắn.

Sở dĩ làm như vậy là do mấy lão sư vương phủ nói cho hắn biết, ở bên ngoài ngoại trừ người cho phép ra, không nên nói cho người khác biết tên thật của mình.

Đây chính là vì phòng ngừa vạn nhất.

Vì sao lại dùng tên phụ vương của hắn, là hắn cảm thấy Thẩm Hàm Nghiên cùng phụ vương hắn là hai người song song, sau này căn bản cũng không có cơ hội gặp mặt.

Hơn nữa người cùng tên cùng họ rất nhiều, dùng cái tên Hoàng Đông Kiệt này chắc hẳn Thẩm Hàm Nghiên cũng nhìn không ra cái gì.

Nhưng một giây tiếp theo nghênh đón Hoàng Thiên Trấn chính là một trận đấm đá của Thẩm Hàm Nghiên .

“Ta cho ngươi gọi là Hoàng Đông Kiệt này, cho ngươi gọi là Hoàng Đông Kiệt này!”

Thẩm Hàm Nghiên nói một câu thì đánh một quyền.

“Ngươi cảm thấy ta không biết đó là tên của Đông Võ vương sao, cho ngươi gạt ta này, cho ngươi gọi là Hoàng Đông Kiệt này, xem ta có đánh chết ngươi hay không!”

Sau khi Thẩm Hàm Nghiên đấm mấy quyền thì thu tay lại, nàng cũng không biết mình bị sao lại thích đánh Hoàng Thiên Trấn như vậy.

“Nói cho ta biết tên thật của ngươi, ta ghét nhất là người khác lừa ta, ngươi dám lừa gạt ta, ta đánh chết ngươi!”

Thẩm Hàm Nghiên hai tay chống eo, giống như con hổ cái bạo lực nhìn chằm chằm Hoàng Thiên Trấn.

Tạo nghiệt, rốt cuộc ta đã tạo nghiệt gì, sao lại để ta gặp phải nữ nhân hung bạo như vậy chứ? Hoàng Thiên Trấn không có cách nào phản kháng, chịu chút khổ da thịt so với phát tác của Sinh Tử Cổ trong cơ thể dễ chịu hơn, cũng may Thẩm Hàm Nghiên biết chừng mực, trên tay cũng không có thêm nội lực, bằng không hắn không chỉ có đau đớn đơn giản như vậy.

Hết chương 58.
Bình Luận (0)
Comment