Thương Đế nghe được lời này, ánh mắt tối sầm, trong người tràn đầy yêu lực phệ sát, đột nhiên xoay người, cho phía sau nổ tung.
Nhưng Lý Trường An lại nhanh hơn hắn một bước, đá vào thắt lưng Thương Đế, khiến Thương Đế bay đi.
Lý Trường An biết không nên thương tổn Thương Đế quá nặng, sáu mươi phần trăm sát thương sẽ phản lại hắn, hắn sử dụng một cước chí mạng đó, chỉ đá Thương Đế ra xa, đối với Thương Đế cũng không gây ra bao nhiêu tổn thương.
Thương Đế cản đường bị đá văng ra, Lý Trường An lại dùng một chiêu trảm thần khác đối mặt với bản sao, bản sao không thể thi triển chiêu trảm thần này, nhưng hắn cảm nhận được vô hạn nguy cơ, theo bản năng sử dụng chiêu thức mạnh nhất của mình tới chống lại sự tấn công của Lý Trường An.
Ánh chiều tà nhuộm không gian, ánh kiếm tối thượng dường như khiến tất cả người nhìn thấy nghĩa địa chư thần.
Thần diệt, phật tử, ma vong, vạn vật đều kết thúc, tất cả đều ở trong ánh hoàng hôn, và ánh kiếm cuối cùng thể hiện sự cô đơn của chư thần.
Bản sao bị ánh sáng kiếm tối thượng phân làm hai.
Kiếm khí bá đạo liên tục phân giải cơ thể của bản sao, sau một hai hơi thở, bản sao hoàn toàn tiêu tan.
“Tiếp theo là chính là các ngươi!”
Lý Trường An chĩa thanh trường kiếm của mình vào ba yêu Thương Đế đang choáng váng.
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
Ngạc thần phục hồi tinh thần, không chút sợ hãi, ngược lại vỗ tay lộ ra nụ cười tự tin.
“Thật là lợi hại, nhưng ngươi đã đánh giá thấp những yêu loại đặc thù chúng ta.”
Lý Trường An nghe được lời này, nhìn thấy vẻ mặt không sợ hãi của Ngạc Thần, điều này càng khiến hắn cảnh giác hơn.
“Ngươi đang trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng cơ thể ngươi không thể chịu đựng được nữa.”
“Mất máu nhiều như vậy, tiêu hao nhiều như vậy, ngươi, một nhân loại, có thể đi xa đến mức này. Thành thật mà nói, ta rất khâm phục ngươi.”
“Đáng tiếc ngươi là địch nhân, là nhân loại, cho nên chúng ta nhất định không thể đi cùng nhau, nếu không có lẽ chúng ta có thể ngồi xuống cùng nhau uống chút rượu.”
“Mặc dù ta là yêu quái nhưng ta vẫn thích rượu do nhân loại các ngươi làm ra.”
“Thật đáng tiếc, ngươi chỉ có thể dừng lại ở đây!”
Ngạc Thần xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một giọt máu tươi, đây là máu của Lý Trường An, Huyền Vũ vừa mới lấy được cho hắn...
Khi Lý Trường An nhìn thấy giọt máu trên lòng bàn tay của Ngạc Thần, sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi, hắn nhận ra việc tạo ra một bản sao không phải là giới hạn của Ngạc Thần. “Không thể để hắn tạo bản sao nữa!”
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Lý Trường An, hắn đã mất quá nhiều máu, thể chất kiệt quệ, giọt máu này hẳn là vừa chảy ra từ cơ thể hắn.
Sau khi được Ngạc Thần sao chép, hắn sẽ ở trạng thái đỉnh cao.
hiện tại, nếu đối đầu với chính mình là bản sao ở thời kỳ đỉnh cao, cho dù là hắn, hắn cũng không có đủ tự tin để chiến thắng.
Giây tiếp theo, hắn dùng hết tốc lực lao về phía Ngạc Thần.
Với đòn kiếm tối thượng, Ngạc Thần ngay lập tức bị ánh kiếm chém thành hai mảnh.
Nhưng Lý Trường An không hề vui mừng, hắn nhìn thấy Ngạc Thần bị cắt làm hai phần, biến thành cát bay đi.
Đây chính là do Huyễn Vũ làm!
“Xin lỗi, trong lãnh thổ của ta, nếu để ngươi giết hắn không phải là một cái tát vào mặt ta sao?” Huyễn Vũ xua tay, trên chiến trường xuất hiện hơn mười Ngạc Thần, không rõ là cố ý khiêu khích Lý Trường An hay là đang phô trương năng lực của hắn.
“Hoàng đế nhân tộc, hãy chơi với chúng ta một chút!”
Thương Đế biết Ngạc Thần sẽ tốn rất nhiều thời gian và sức lực để tạo ra một bản sao nên đã hợp tác với Huyễn Vũ để tấn công Lý Trường An.
Trong lúc nhất thời, Lý Trường An rơi vào trạng thái bị động, Huyễn Vũ thì chém không được bản thể, Thương Đế cũng không chạm vào được, Lý Trường An khó có thể trốn ra ngoài đi tìm được bản thể của Ngạc Thần.
“Chà, đây quả là một tác phẩm hoàn hảo. Ta không ngờ cả đời mình lại có thể tạo ra một tác phẩm hoàn hảo như vậy.”
Ngạc Thần đã tạo ra một bản sao của Lý Trường An.
Lần này hắn tiêu hao càng nhiều yêu lực hơn, hai phần năm yêu lực trong nháy mắt biến mất, nhưng hắn không quan tâm đến điều này, tâm trí của hắn đã bị tác phẩm mình tạo ra hấp dẫn. “Tránh ra, hắn nhất định sẽ bị tác phẩm của ta giết chết. Chỉ có tác phẩm của ta xử lý chính phẩm thì tác phẩm của ta mới là tác phẩm hoàn mỹ nhất trên đời.”
Có lẽ Ngạc Thần đã cảm nhận được sức mạnh hùng vĩ trong cơ thể bản sao nên hưng phấn yêu cầu Huyễn Vũ và Thương Đế tránh xa.
Huyễn Vũ và Thương Đế nghe thấy điều này, bọn họ cũng muốn xem bản sao mới nhất được tạo ra bởi Ngạc Thần mạnh mẽ như thế nào nên tất cả đều rời khỏi Lý Trường An.
Lý Trường An chăm chú nhìn chằm chằm vào bản sao, hắn cảm nhận được từ bản sao một loại cảm giác nguy cơ, một loại cảm giác hắn trước nay chưa từng có.
Ngay cả cảm giác nguy cơ nhỏ nhất cũng hắn anh hưng phấn không thể giải thích được.
Đúng vậy, lúc này hắn không hề lo lắng hay sợ hãi mà càng hưng phấn hơn.
Hắn không biết mình đang phấn khích vì điều gì.
Có lẽ là lòng kiếm khách không sợ hãi điều gì, hoặc có lẽ là phấn khích khi gặp phải cường địch tạo ra. Bản sao vừa động một chiêu, đó là chiêu thức trảm thần mà Lý Trường An quen thuộc nhất.
Lý Trường An không hề nao núng, hắn dùng chiêu thức trảm thần nghênh chiến.
Hai nhát chém va chạm nhau, áp suất không khí cực lớn sinh ra khiến không gian dị độ rung chuyển, dòng điện màu tím quấn quanh vết chém khiến không gian xung quanh xuất hiện gợn sóng méo mó.
Điều này làm cho Huyễn Vũ tối sầm sắc mặt, hắn nhanh chóng ra tay ngăn chặn vết chém gây ra cho không gian dị độ.
Bản sao lao tới chém khiến Lý Trường An trượt ra ngoài.
Sau khi trượt hơn hai mươi thước, Lý Trường An tăng sức mạnh để chống lại nhát chém của bản sao.