Lục Trạch bên cạnh trầm mặc, hắn đã sớm biết chuyện của tổ tông sống, khi đó hắn còn kinh ngạc hơn Lý Trường An.
Không ở bên trong Khốn Thần Châu có nghĩa là tổ tông sống chưa hề bị phong ấn.
Tổ tông sống giả chết để trốn thoát, do đó biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt của mọi người.
“Tại sao Hắc Đế lại làm vậy? Hắn định bỏ rơi nhân loại chúng ta à?”
Lý Trường An không thể không nghi ngờ điểm này, ngoại trừ nguyên nhân này, hắn không nghĩ ra được vì sao Hắc Đế lại giả chết chạy trốn.
“Không, tổ tông sống sẽ không từ biệt mà rời khỏi Lục gia chúng ta. Tổ tông sống nhất định có việc quan trọng phải làm, cho nên hắn đành phải làm như vậy.”
Kỳ thực trong lòng Lục Trạch biết rằng tổ tông sống không muốn tiếp tục can thiệp vào chuyện của nhân loại, nhưng Hắc Đế là chỗ dựa của nhân loại bọn họ, bọn họ cũng đã phát hiện ra, bọn họ không thể rời khỏi Hắc Đế.
“Có tung tích của Hắc Đế không?”
Lý Trường An biết Hắc Đế không muốn tiếp tục bảo vệ nhân loại nên đã lựa chọn hành vi này. Nhưng hắn vẫn muốn tìm Hắc Đế trở về, bởi vì nhân loại hiện đang phải đối mặt với tà ma vực ngoại, đó là hạo kiếp lớn nhất trên thế gian.
Bọn họ căn bản không biết gì về tà ma vực ngoại, cho dù Lý Trường An có lòng tin vào bản thân cũng không dám mạo hiểm vận mệnh của toàn nhân loại.
Hắc Đế đã ăn yêu nhiều năm như vậy, mỗi năm hắn đều ăn hết ác yêu bị nhốt trong yêu ngục, phải biết rằng kể từ khi Hắc Đế xuất thế tới nay, tất cả ác yêu trong thiên hạ đều bị các nhánh khác nhau của bộ đưa đến yêu ngục ở kinh thành để giam giữ cho Hắc Đế ăn.
Số lượng yêu quái khổng lồ hàng năm như vậy, Lý Trường An không tin rằng Hắc Đế chỉ có tu vi như thế, Hắc Đế nhất định đang che giấu thực lực khủng bố hơn.
Đối mặt với tà ma vực ngoại, Lý Trường An phải tập trung mọi lực lượng có thể lợi dụng.
Vì tương lai của nhân loại, hắn phải làm như vậy!
Chỉ cần có thông tin về tung tích của Hắc Đế và cho người Lục gia ra tay, xác suất cao có thể thuyết phục được Hắc Đế quay về.
“Hắc Đế bị phong ấn không bao lâu, bọn người Huyền Thanh trở lại Thiên Yêu thành.” “Thần Thiên tựa hồ không biết gì về Hắc Đế, nhưng ta nghĩ Hắc Đế hẳn là cùng đám người Huyền Thanh trở về Thiên Yêu thành.”
“Thiên tai nhân họa trước kia, Thiên Yêu thành cho chúng ta nhiều lương thực như vậy, ta hoài nghi không phải là Huyền Thanh thuyết phục thành chủ Thiên Yêu thành cấp cho chúng ta.”
“Là Hắc Đế, chính là Hắc Đế ra mặt, thành chủ Thiên Yêu thành mới hào phóng cho chúng ta nhiều lương thực như vậy.”
Đám người Huyền Thanh đều là hậu nhân của Hắc Đế, Lý Chí Đào biết rất có thể Hắc Đế đi theo hậu nhân của hắn.
Lục Trạch nghe được lời này ánh mắt càng phức tạp hơn, nếu đúng như Lý Chí Đào nói, nhiều lương thực như vậy cũng đủ để tổ tông sống báo đáp ân tình chín đời Lục gia đối với tổ tông sống.
“Có hay không, gọi Thần Thiên tới hỏi một chút không phải sẽ biết sao?” Lý Trường An không thể kiềm chế được nữa, trực tiếp gọi Thần Thiên.
Hắn không chỉ hỏi về Hắc Đế mà còn muốn sự giúp đỡ từ Thiên Yêu thành.
“Không biết hoàng thượng tìm ta đến có chuyện gì?”
Khi Thần Thiên đến, giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, thái độ của hắn đối với bọn người Lý Chí Đào không phải là cấp trên với cấp dưới mà là bình đẳng.
Bọn người Lý Trường An biết Thần Thiên là sứ giả của Thiên Yêu thành, Thần Thiên có thái độ như vậy bọn họ cũng không để ý.
“Người của chúng ta truyền về tin tức, Khốn Thần Châu là do tà ma vực ngoại Đại Tà Thần mở ra, Hắc Đế cũng không có ở trong Khốn Thần Châu.”
Bọn người Lý Trường An cẩn thận quan sát biểu hiện của Thần Thiên, muốn nhìn ra điều gì đó. “Cái gì, lời các ngươi nói đều là sự thật sao, lão tổ thật sự không có trong Khốn Thần Châu?!” Thần Thiên không quan tâm mình diễn giống hay không, hắn diễn trước rồi nói.
“Khi nghe tin như thế, trông ngươi có vẻ cực kỳ khiếp sợ nhưng nhịp tim của ngươi lại rất ổn định.”
“Ngươi nói dối, ngươi chắc chắn biết Hắc Đế không bị Âm Ty phong ấn, hắn nhất định cùng gia tộc ngươi trở về Thiên Yêu thành.”
Thực lực của Lý Trường An không phải hạng xoàng, hắn lập tức nhìn ra Thần Thiên đang nói dối, hắn rất xác định Hắc Đế đang ở Thiên Yêu thành.
“Ai nói dối? Lão tổ của ta không bị phong ấn, hiện tại ta mới biết. Còn việc ngươi nói lão tổ của ta đã cùng người của ta trở về Thiên Yêu thành, lời này quả thực là vô căn cứ.”
Thần Thiên tỏ vẻ ngươi nhìn ra thì sao? Nếu ta không thừa nhận thì ngươi có thể làm gì được ta? “Thần Thiên, ngươi cũng biết rằng nhân loại đang phải đối mặt với một kiếp nạn chưa từng có. Chúng ta cần sự giúp đỡ của tổ tông sống, xin ngươi...”
Lục Trạch ý đồ giả vờ đáng thương để thuyết phục Thần Thiên.
“Từ từ, đó là việc của nhân loại các ngươi, không phải việc của Thiên yêu thành chúng ta.”
“Muốn lão tổ của ta giúp đỡ, ngươi nói với ta cũng vô ích, ta không biết lão tổ của ta ở đâu, chúng ta cũng đang tìm kiếm lão tổ.”
Thần Thiên không thích dáng vẻ này của Lục Trạch, muốn gì được nấy sao, muốn hắn giúp đỡ à, nằm mơ đi!
“Vậy ngươi có thể mở cửa truyền tống vào Thiên Yêu thành không? Chúng ta muốn nói chuyện với thành chủ của ngươi.”
Thấy Thần Thiên từ chối chấp nhận lời đề nghị, bọn người Lý Trường An không còn cách nào khác ngoài yêu cầu Thần Thiên mở cửa truyền tống dẫn đến Thiên Yêu thành.
Đầu tiên, bọn họ muốn đích thân đi tìm Hắc Đế và nhờ Thiên yêu thành giúp đỡ.
“Xin lỗi, cửa truyền tống không thể mở được. Thiên Yêu thành vừa ra lệnh cho ta đình chỉ mọi giao dịch với nhân loại cho đến khi nhân loại tự mình vượt qua nguy cơ này rồi mới nói.” Thần Thiên từ chối.
“Tại sao?”
“Ta nào biết tại sao, đây là mệnh lệnh của thành chủ chúng ta.”
Thần thiên tỏ vẻ cái gì hắn cũng không biết, hắn lực bất tòng tâm đối với tai ương của nhân loại. “Ta không tin thành chủ các ngươi sẽ nhìn nhân loại chúng ta bị tiêu diệt, cũng không tin Hắc Đế đối với sự sống chết của Lục gia đều thờ ơ.”
Lý Trường An chăm chú nhìn Thần Thiên.
“Ta cũng muốn giúp ngươi nhưng đây là mệnh lệnh của thành chủ, ta không thể trái lệnh. Trừ khi tà ma vực ngoại ra tay đối với cư dân Thiên Yêu thành, nếu không Thiên Yêu thành sẽ không can thiệp.”
“Nói xong rồi, ta lui xuống trước.”
Thần Thiên chỉ nói như vậy, bọn người Lý Trường An có thể hiểu được ý trong lời nói của hắn hay không còn phải xem năng lực lĩnh ngộ của bọn họ.
“Có vẻ như trả giá của chúng ta là xứng đáng!”