“Cái nào đến đây?”
Hoàng Thiên Trấn rất trực nam (trai thẳng) mà hỏi. “Chính là cái nữ tử mỗi tháng đều đến một lần.” Thẩm Hàm Nguyệt xấu hổ bỏ lại một câu rồi bỏ chạy. “Ồ~”
“Thì ra là chuyện như vậy, không nói sớm, hại ta hai ngày nay đoán không ra nàng nổi giận là vì cái gì.”
Sau khi Hoàng Thiên Trấn làm rõ nguyên nhân, đi đến đống lửa chơi mốt chút, làm xong hắn tới trước mặt Thẩm Hàm Nghiên.
Hai tay đưa cho Thẩm Hàm Nghiên một cái chén trúc.
“Làm gì đó?”
Thẩm Hàm Nghiên khó hiểu nhìn Hoàng Thiên Trấn.
“Uống nhiều nước nóng.”
Một khoảnh khắc im lặng.
Muội muội Thẩm Hàm Nguyệt không xa nghe thấy Hoàng Thiên Trấn nói một câu: Uống nhiều nước nóng thì ánh mắt nàng đã nhìn chung quanh có tấm bia đá hình chữ nhật hay không.
Có thể chút nữa Hoàng Thiên Trấn sẽ bị tỷ tỷ đánh chết, xem trong khoảng thời gian này hắn đã cố gắng, ít nhiều gì cũng khắc một tấm bia cho hắn, để hắn nhập thổ vi an.
“Ta cho ngươi uống nhiều nước nóng này, cho ngươi uống nhiều nước nóng này...”
Quả nhiên không ngoài dự đoán của muội muội, vẻ mặt Thẩm Hàm Nghiên trầm xuống, đứng dậy đá ngã Hoàng Thiên Trấn, đi lên tay đấm chân đá; càng chiếu cố tới cái bản mặt của Hoàng Thiên Trấn hơn.
“Đánh ta làm gì, cái kia tới uống nhiều nước nóng là không sai nha.”
“Sao ngươi lại không nói lý lẽ như vậy, phát thiện tâm quan tâm đến ngươi một chút cũng không được.”
Hoàng Thiên Trấn thật sự rất uất ức, hắn không rõ mình làm sai điều gì, hắn hảo tâm hảo ý như thế mà còn có thể bị nữ nhân điên này đánh đập.
“Cho ngươi phát thiện tâm này, cho ngươi quan tâm này, quỷ mới cần ngươi giả đáng thương. Không nói lý thì sao, ngươi là ngày đầu tiên quen biết ta sao?”
Mỗi một câu nói đều là một quyền xuống, mặc kệ Hoàng Thiên Trấn nói gì, đáp lại đều là nắm đấm của Thẩm Hàm Nghiên.
Cũng không biết đánh bao lâu, Thẩm Hàm Nghiên rốt cục cũng hết tức giận, cũng đánh mệt, đứng dậy ngồi trở về chỗ cũ, nhận lấy nước nóng muội muội đưa tới uống.
Hoàng Thiên Trấn mặt mũi bầm dập thấy Thẩm Hàm Nghiên uống nước nóng do muội muội nàng đưa tới thì hắn càng thêm uất ức.
Đây không phải cũng uống sao, như thế nào, uống nước nóng ta đưa tới thì có độc sao? Hoàng Thiên Trấn uất ức, chỉ có thể chạy đến một góc cô đơn ngồi xổm đếm đếm mấy cọng cỏ nhỏ.
“Ngươi thật ngốc, tại sao lúc này lại chọc tỷ tỷ ta nổi giận.”
Muội muội Thẩm Hàm Nguyệt vỗ vỗ vai Hoàng Thiên Trấn, giống như đang an ủi con cún nhỏ.
“Sao ta lại đi chọc tỷ tỷ ngươi, rõ ràng là tỷ tỷ ngươi không nói lý lẽ.”
“Lòng tốt không được báo đáp, ta không nên phát thiện tâm quan tâm đến nàng.”
Hoàng Thiên Trấn không muốn nói thêm gì nữa, hắn quá khó khăn.
“Ngươi vẫn chưa hiểu được lòng nữ nhân, không sao đâu, sau này ngươi sẽ từ từ học hỏi.” Thẩm Hàm Nguyệt vỗ vai Hoàng Thiên Trấn vài cái, nhảy nhót rời đi.
Thật ra nàng lại đây là muốn nhìn Hoàng Thiên Trấn mang hai quầng thâm mắt giống như thực thiết thú, an ủi chỉ là thuận tiện mà thôi.
“Tỷ tỷ, tỷ xuống tay càng ngày càng tinh vi, đánh cho hắn giống như thực thiết thú.”
Thẩm Hàm Nguyệt rất nghịch ngợm, đảo mắt đã bán Hoàng Thiên Trấn.
“Đáng đời, ai bảo hắn đòi đánh như vậy.”
“Tỷ tỷ, nhưng hắn đang quan tâm tỷ mà, chẳng lẽ hành vi mấy ngày nay của hắn không khiến cho tỷ tỷ động lòng chút nào sao?”
Thẩm Hàm Nghiên nghe vậy bất ngờ im lặng.
Sự trầm mặc của tỷ tỷ khiến cho muội muội Thẩm Hàm Nguyệt ngạc nhiên: Tỷ tỷ lại im lặng, tỷ tỷ lúc này nên lập tức phản bác nàng mới đúng.
Sao lại im lặng rồi, đây vẫn là tỷ tỷ của nàng sao?
“Đừng hỏi vấn đề nhàm chán như vậy, hắn có rất nhiều ưu điểm nhưng hắn không hợp khẩu vị của ta, bằng không ta cũng sẽ không đánh hắn tàn nhẫn như vậy.”
Ánh mắt Thẩm Hàm Nghiên mơ hồ, rõ ràng đang che giấu chuyện trong lòng mình.
“Tỷ tỷ, ngươi sợ hắn quên ngươi, ngươi mới đánh hắn tàn nhẫn như vậy đúng không?”
Thẩm Hàm Nguyệt đã nhìn ra gì đó, ánh mắt khó có thể tin nhìn thẳng về phía tỷ tỷ, thì ra tỷ tỷ cũng sẽ động phàm tâm nha.
“Ngươi, ngươi đang nói lung tung gì đó, hắn là nơi trút giận của ta, ta muốn đánh hắn thì đánh, nào có lung tung bậy bạ như ngươi nghĩ chứ!”
Rõ ràng Thẩm Hàm Nghiên đang chột dạ.
“Mỗi lần đánh hắn thì đánh tàn nhẫn như vậy, xem ra ngày tỷ tỷ để hắn rời đi sắp tới rồi, nhưng tỷ tỷ, ngươi nỡ sao?"
Thẩm Hàm Nguyệt hỏi thẳng.
“Có gì mà không nỡ, hắn còn muốn tìm vị hôn thê của hắn, chúng ta cũng không thể ngăn cản hắn đi tìm.”
“Đợi đến huyện thành gần nhất, nghỉ ngơi hồi phục vài ngày thì thả hắn đi.”
Thẩm Hàm Nghiên thấy ánh mắt của muội muội như vậy cũng không giả vờ. Đối mặt với nội tâm của mình cũng không khó, chỉ là trước tiên nàng lựa chọn che giấu.
“Ngày đầu tiên một khắc kia tỷ tỷ thấy hắn xuất hiện khác thường, ta biết sớm muộn gì cũng có một ngày hắn câu trái tim tỷ tỷ đi mất, không ngờ ngày đó lại tới nhanh như vậy.”
“Tỷ tỷ, nếu không chúng ta đánh ngất hắn rồi đem về Trùng Cốc, dù sao hắn cũng đã nhìn thân thể chúng ta, hắn phải chịu trách nhiệm.”