“Bác sĩ, tóc của ta có thể cứu được không?”
Trong khi Hoàng Đông Kiệt đang ngây người trước tin em trai mình vượt ngục, một người đàn ông trung niên hói đầu vuốt đỉnh đầu trơn một mảnh, nhìn Hoàng Đông Kiệt đầy mong đợi.
“Để tóc mọc lại trên đầu cũng được, nhưng hơi tốn kém.”
“Giá bao nhiêu?”
“Ngươi hãy bỏ nghề lập trình viên đi, nếu không với thể chất của ngươi, dù ta có để tóc ngươi mọc lại thì ngươi cũng không thể giữ được.”
“Không, ta không thể bỏ việc. Có cách nào khác không?”
Người đàn ông trung niên hói đầu không chịu bỏ việc, gia đình vẫn chờ hắn nuôi nên không bao giờ được bỏ công việc này.
“Có nha, ta có thể tạo ra một loại serum mọc tóc. Nếu mỗi ngày ngươi nhỏ một ít lên đầu, đầu ngươi sẽ biến từ sa mạc thành rừng đen.”
“Nhưng chi phí rất cao, có thể ngươi không đủ năng lực chi trả.”
Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh nói.
“Vậy thì thôi, ta chỉ có thể lấy một bộ tóc giả.”
Người đàn ông trung niên hói đầu quả quyết bỏ cuộc khi nghe tin chi phí cao.
Hoàng Đông Kiệt đối với việc này cũng không nói gì, đây là lựa chọn cá nhân, hắn chỉ đề xuất, nếu có đủ điều kiện, người khác có cần hay không thì tùy vào lựa chọn của cá nhân.
Có lẽ trong vòng vài ngày kể từ khi khai trương, người dân gần đó không thực sự tin tưởng vào y thuật của hắn nên không có nhiều người đến.
Những người đến đây phần lớn đều là thành viên của Thiên Nghĩa bang, bọn họ nghe tin từ bang hội này mà tới.
Có người đến để kiểm tra vết thương cũ, có người đến để kiểm tra xem trong cơ thể có bệnh ẩn nào khác hay không, có người đến để phục hồi cơ thể.
Bọn họ không kiêu ngạo, độc đoán, nguyên nhân có thể vì Mạc Văn Lương, cũng có có thể bọn họ hiểu được đắc tội ai cũng được, vĩnh viễn không được đắc tội với bác sĩ, nhất là bác sĩ y thuật cao siêu.
Ngoài ra, chi phí của Hoàng Đông Kiệt dành cho bọn họ sẽ không bao giờ vượt quá năm trăm đồng, thấp hơn phí của các y sư tư nhân khác.
Bọn họ đúng là xã hội đen, nhưng cũng là người bình thường, có gia đình nương tựa, có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền, bọn họ đương nhiên rất vui vẻ đến chỗ Hoàng Đông Kiệt.
Hoàng Đông Kiệt dựa theo tình trạng thể chất cá nhân, nên điều dưỡng thì điều dưỡng, nên cướp đoạt trị số thì cướp đoạt trị số.
Những ngày như thế này, Hoàng Đông Kiệt cũng không cảm thấy buồn tẻ, mỗi một loại công việc đều có ý nghĩa, vì người khác trị liệu cũng đang đề cao bản thân, không chỉ là đề cao thực lực mà còn có tâm cảnh.
Kế tiếp vài ngày, không cần Mạc Văn Lương giúp hắn tuyên truyền ở bang hội, thanh danh của hắn cũng đã dần dần lan rộng ở Thiên Nghĩa bang.
Thứ nhất, y thuật của hắn siêu phàm, thứ hai, chi phí của hắn thực sự thấp nên rất nhiều thành viên của Thiên Nghĩa bang mỗi ngày đều đến chỗ Hoàng Đông Kiệt để chữa bệnh.
Điều này cho phép Hoàng Đông Kiệt có được thu nhập trị số ổn định hàng ngày.
Giờ đây, lực lượng, tốc độ, sức bền, các trị số khác của Hoàng Đông Kiệt đang được cải thiện từng giây phút.
Mỗi ngày một dạng!
Mỗi tối khi phòng khám đóng cửa nghỉ ngơi, Hoàng Đông Kiệt đều liếc nhìn bảng số của mình, lần nào cũng nở nụ cười.
Một đêm nọ, Hoàng Đông Kiệt đóng cửa hàng, ra ngoài mua nhu yếu phẩm hàng ngày, trên đường trở về, hắn cảm thấy có người đang theo dõi mình.
Hoàng Đông Kiệt vẫn bình tĩnh, kích hoạt điều khiển gương, thông qua khúc xạ của tấm gương gần đó, Hoàng Đông Kiệt có thể thấy rõ người đang theo dõi mình.
“Đây không phải là em trai ngốc của ta sao!”
“Duyên phận thật sự là xảo diệu, đi ra mua nhu yếu phẩm hàng ngày cũng có thể gặp phải.” “Chắc mấy ngày nay hắn đã tìm ta. Bây giờ hắn vừa may gặp được ta. Vì sao lại trốn không ra gặp?”
Hoàng Đông Kiệt phát hiện em trai cũng không quay đầu nhận hắn mà là lặng lẽ đi đến phòng khám tư nhân của mình, hắn muốn xem xem người em trai này muốn làm gì.
Mười phút sau, Hoàng Đông Kiệt quay lại phòng khám, mở cửa bước vào, đóng cửa nhưng không khóa, để cửa mở cho em trai này có vào không.
“Không vào à?”
Chờ một lúc, thấy em trai mình không bước vào, Hoàng Đông Kiệt nghĩ nghĩ, trước mắt hắn hiện lên một tấm gương tròn, tình hình bên ngoài phòng khám cũng được phản chiếu trong tấm gương tròn.
Chỉ thấy em trai đội mũ, mặc cao áo che giấu mặt mũi, đứng ở trước cửa phòng khám.
Bỗng nhiên, em trai quỳ xuống trước phòng khám, hai mắt tràn đầy nước mắt.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi... Đều là ta sai, là ta hại chết cha mẹ, thực xin lỗi!”
Hoàng Khải vô cùng tự trách, hắn muốn mặt đối mặt thừa nhận lỗi lầm của mình với anh trai nhưng lại không đủ dũng khí để gặp mặt anh trai, cái chết của cha mẹ đều là do hắn gây ra.
Vì hắn còn trẻ kiêu ngạo cuồng vọng, lại vì đắc tội đến phú nhị đại nên mới có kết quả như ngày hôm nay.
Bây giờ hắn là tội phạm bị truy nã, dù camera xung quanh đã bị hắn phá hủy, hắn cũng không dám liên lạc với anh trai mình, hắn không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Nếu vừa tiếp xúc đã hại đến anh trai hắn, hắn sẽ không chỉ là tội nhân hại chết cha mẹ mình mà còn là một tai tinh.
“Anh, ngươi yên tâm, bây giờ ta phải đi báo thù cho cha mẹ, ta sẽ khiến cho Ngô gia nợ máu phải trả nợ bằng máu.”
Hoàng Khải không biết là hắn khóc đến đỏ mắt hay là muốn giết người, hắn đứng dậy nhìn phòng khám một chút trước khi khởi hành.
“Thật là một đứa em trai khiến người ta nhọc lòng!”
Hoàng Đông Kiệt muốn trưởng thành một chút rồi sẽ giải quyết vấn đề của em trai mình, nhưng hắn không ngờ em trai lại vượt ngục.
Mặc dù điều đó không ảnh hưởng gì đến hắn nhưng dù sao thì em trai hắn cũng là người nhà duy nhất của hắn trên đời này.
Hắn có thể mặc kệ không tham dự vào chuyện của em trai, nhưng thù của cha mẹ không đơn giản là chuyện của em trai. Vì thế, hắn tiến vào thế giới gương, trong thế giới gương đuổi kịp em trai mình.