Dần dần, ánh mắt của Thẩm Hàm Nghiên bắt đầu mông lung, bước chân của nàng từng chút một đi về phía Quỷ Kiến Sầu, khiến người ta nhìn ra nàng đã bị dược vật khống chế rồi.
Nhìn thấy Thẩm Hàm Nghiên thần phục, trong lòng của Quỷ Kiến Sầu đắc ý miễn bàn, hắn đang chờ Thẩm Hàm Nghiên qua đây.
Bước chân của Thẩm Hàm Nghiên đang đến gần, cho đến khi hai người chỉ còn khoảng cách nửa mét, Quỷ Kiến Sầu cũng đã chuẩn bị giơ tay lên nghênh đón Thẩm Hàm Nghiên.
Nhưng chính vào giây phút này, Thẩm Hàm Nghiên vừa rồi ánh mắt vẫn còn mê mang, đột nhiên ánh mắt trở nên có thần, Quỷ Kiến Sầu nhìn thấy một màn như vậy đã biết hỏng rồi.
Nhưng hắn muốn phản ứng đã không kịp nữa, một cỗ kiếm ý kinh thiên từ trong cơ thể của Thẩm Hàm Nghiên trực tiếp hiện ra đâm xuyên lồng ngực của hắn.
"Ộc, phốc ~ "
Quỷ Kiến Sầu lui lại mấy bước, trực tiếp thổ huyết, hiển nhiên là bị trọng thương rồi.
"Trưởng bối của ngươi lại có thể lưu lại một đạo kiếm ý bên trong cơ thể ngươi?"
Quỷ Kiến Sầu sơ suất rồi, sao hắn lại quên mất nữ nhân này là đến từ thế lực
đỉnh cấp, không có chút bài tẩy làm sao dám xuất môn chứ?
Không nhìn thấy một đòn tất sát, Thẩm Hàm Nghiên ít nhiều có chút thất vọng, Quỷ Kiến Sầu hiện tại đã trọng thương, nàng không cách nào bổ đao Quỷ Kiến Sầu.
Riêng việc áp chế ngọn lửa trong cơ thể kia cũng đã khiến cho nàng phí tâm phí sức rồi, hiện tại nàng hy vọng muội muội của nàng nhanh chóng đến, Quỷ Kiến Sầu bị thương nặng đã không còn uy hiếp gì đối với muội muội của nàng.
"Ta cũng nói cho ngươi biết một đạo lý, người lăn lộn trong giang hồ, không được coi thường bất cứ kẻ nào, một khi sơ suất lật thuyền, đó là phải bỏ ra cái giá khó có thể tưởng tượng nổi."
Thẩm Hàm Nghiên đem lời mà Quỷ Kiến Sầu vừa mới nói trả lại cho hắn. "Ngươi, ngươi, phốc ~ "
Nghe thấy câu nói quen thuộc này, Quỷ Kiến Sầu không nhịn được lại trực tiếp phụt ra một ngụm máu, hiển nhiên là bị chọc tức.
"Ta phải giết ngươi!"
Quỷ Kiến Sầu thẹn quá hoá giận, hắn muốn giết nữ nhân khiến cho hắn lật thuyền này, hắn áp chế thương thế, từng bước một đi về phía Thẩm Hàm Nghiên.
Hắn đã bị trọng thương, nhưng giết một nữ nhân không còn chút sức đánh trả vẫn rất là đơn giản.
"Chịu chết đi!"
Quỷ Kiến Sầu nói một hơi, hung hăng vỗ về phía Thẩm Hàm Nghiên. "Sắp chết rồi sao, thật sự không đáng."
Thẩm Hàm Nghiên cảm thấy sắp chết rồi, trong lòng khẽ thở dài một hơi, nhắm hai mắt lại.
"Ông"
"Ông"
...
Chính vào thời khắc then chốt, hai người Hoàng Thiên Trấn đã chạy đến.
Quỷ Kiến Sầu vừa thấy Hoả Phiêu Trùng nhanh như thiểm điện nhảy vọt về phía hắn, doạ hắn vội vàng lui sau, mặc dù hắn kinh ngạc Hoả Phiêu Trùng từ nơi nào nhảy ra.
Nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ những thứ này, trạng thái của hắn bây giờ căn bản không dùng Âm Ba Công được, cũng không dám tiếp xúc với những Cổ Trùng kỳ quái này, tránh né là sự lựa chọn duy nhất của hắn.
"Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy."
Thẩm Hàm Nguyệt vội vàng đỡ tỷ tỷ dậy, còn khoảnh khắc tỷ tỷ nhìn thấy muội muội hai người xuất hiện, cũng triệt để yên lòng.
"Ngươi muốn chết!"
Hoàng Thiên Trấn nhìn thấy trạng thái của Thẩm Hàm Nghiên, cũng không biết bản thân vì sao lại phẫn nộ như vậy, nâng kiếm đâm về hướng Quỷ Kiến Sầu.
Quỷ Kiến Sầu nhìn thấy hai người Hoàng Thiên Trấn, cũng không dám nán lại lâu.
Một lòng muốn chạy trốn, với trạng thái của hắn hiện tại, rất khó chiến đấu với Hoàng Thiên Trấn, chỉ có thể vừa trốn vừa tìm kiếm cơ hội chạy trốn.
"Cái gì..."
"Xoẹt."
Âm thanh thân thể bị lợi khí xé rách chợt hiện lên.
Bả vai của Quỷ Kiến Sầu bị kiếm của Hoàng Thiên Trấn rạch ra một vết thương sâu thấy xương, máu của hắn chảy ra ngoài không nói.
Hoàng Thiên Trấn đột phá rồi, cũng không biết là bởi vì phẫn nộ hay là bởi vì cái khác, Hoàng Thiên Trấn ở trong chiến lực đột phá đến Tiên Thiên trung kỳ.
Chiêu kiếm rất hung hãn khiến Quỷ Kiến Sầu vốn đã bị thương nặng lại tổn thương thêm.
"Các ngươi không thể giết ta, ta còn có một ca ca ở trong thành, giết ta, các ngươi sẽ không ra khỏi huyện Cổ Phong."
Máu không ngừng chảy, lực lượng trong cơ thể cũng đang nhanh chóng bị rút hết, hắn sợ rồi.
Hắn không muốn chết, chỉ có thể bắt ca ca hắn ra ngoài, hy vọng hù được ba người này.
"Ngươi đi chết đi!"
Hoàng Thiên Trấn đâu có quản nhiều như vậy, một kiếm đâm ra.
"Phốc"
Trái tim của Quỷ Kiến Sầu trực tiếp bị lợi kiếm trong tay Hoàng Thiên Trấn đâm xuyên qua, sau lưng cũng nhìn thấy kiếm thể xuyên ra.
"Ha ha...Nhớ kỹ, ca ca của ta tên là Quỷ Vô Lộ, ta sẽ ở phía dưới chờ các ngươi."
Quỷ Kiến Sầu cúi đầu liếc nhìn thanh kiếm đâm thật sâu vào tim kia, ngẩng đầu cứng ngắc lạnh lùng nhìn Hoàng Thiên Trấn, hắn phát ra lời tuyên cáo tử vong với ba người Hoàng Thiên Trấn.
Sau đó hắn đã chết rồi!
"Tỷ tỷ ngươi làm sao vậy?"
Hoàng Thiên Trấn nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Hàm Nghiên dần dần mê mang, da ở phần cổ, gương mặt đều đỏ lên, thân thể tỏ ý quấn lấy hắn.
"Quay về rồi nói"
Hoàng Thiên Trấn cũng không do dự, cõng Thẩm Hàm Nghiên đuổi theo muội muội nhanh chóng chạy về.
Cũng không biết Hoàng Thiên Trấn rời khỏi bao lâu, một đạo nhân ảnh tới căn miếu đổ nát nơi này, khi đạo nhân ảnh này nhìn thấy thân thể của Quỷ Kiến Sầu, thân thể của đạo nhân ảnh kia trực tiếp cứng đờ.
"Haizz ~"
"Đã nói với ngươi rồi, bảo ngươi kiềm chế lại, nhưng ngươi lại không nghe. Hiện tại thì tốt rồi, ngươi cũng không cần nghe lời đại ca nữa."