Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 680 - Chương 680. Nhặt Được Bảo Bối!

Chương 680. Nhặt được bảo bối!
Chương 680. Nhặt được bảo bối!

“Hoàng tiên sinh, chúng ta đến rồi!”

Mạc Văn Lương đưa Hoàng Đông Kiệt đến tổng bộ của Thiên Nghĩa bang, nơi này được canh gác nghiêm ngặt, mọi thành viên không chỉ mạnh mẽ mà còn có sát khí.

Thoạt nhìn đều là người từng nhuốm máu!

Bước vào bên trong bang hội, Mạc Văn Lương đưa Hoàng Đông Kiệt đến một cửa phòng, hắn dừng lại, ra hiệu Hoàng Đông Kiệt đến chỗ đó.

Hoàng Đông Kiệt nhìn vào cửa, biết tứ đại thiên vương của Thiên Nghĩa bang đang đợi mình ở bên trong.

Chỉ cần hắn vượt qua khảo nghiệm của tứ đại thiên vương, tất cả thành viên của Thiên Nghĩa bang đều sẽ mở lòng với hắn, khi đó thành viên chính thức cộng với thành viên bên ngoại, tổng cộng có mấy vạn người sẽ là đồ ăn, không, là bệnh nhân của hắn.

Mạc Văn Lương gõ cửa, chờ sự chỉ dẫn của người bên trong.

“Vào đi!”

Mạc Văn Lương nghe vậy mở cửa, dẫn Hoàng Đông Kiệt vào.

Bước vào phòng, căn phòng rất rộng, trong phòng chỉ có bốn người, ba nam một nữ.

Hoàng Đông Kiệt biết bốn người này chính là tứ đại thiên vương của Thiên Nghĩa bang.

“Cổ ca, Trần ca, Hồng tỷ, Hạ ca, Hoàng tiên sinh mời tới rồi.”

Mạc Văn Lương hơi cúi đầu, cung kính nói với tứ đại thiên vương.

Lúc Hoàng Đông Kiệt bước vào, cả bốn người trong phòng đều tập trung chú ý vào Hoàng Đông Kiệt, thấy Hoàng Đông Kiệt vẫn bình tĩnh nhìn bốn người như vậy, bốn người không khỏi tán thưởng Hoàng Đông Kiệt hơn.

Phải biết, người bình thường thấy bọn họ, nếu không căng thẳng thì sẽ câu nệ rất nhiều, thực sự hiếm thấy có người bình tĩnh như Hoàng Đông Kiệt.

“Ha ha, bác sĩ Hoàng, mời ngồi. Trong khoảng thời gian này ta thường nghe thuộc hạ nhắc đến bác sĩ Hoàng. Bọn họ đều rất ngưỡng mộ y thuật thiên phú của ngươi.”

“Ồ, xem trí nhớ của ta này, bác sĩ Hoàng ngươi vẫn chưa hoàn toàn quen biết bốn người chúng ta.”

“Ta tự giới thiệu. Ta là Cổ Nhất Hà, ta là một người thô lỗ, không biết lễ nghĩa. Nếu có gì khoản đãi không chu toàn còn mong bác sĩ Hoàng bao dung.”

“Đây là Trần Thái. Hắn ít nói, cũng là kẻ thô lỗ như ta.”

“Đây là Hạ Hùng. Vốn dĩ hôm nay hắn rất bận rộn, không có thời gian ở lại tổng bộ. Nhưng khi nghe tin bác sĩ Hoàng hôm nay sẽ đến, hắn đã tranh thủ ở lại, muốn chứng kiến y thuật của bác sĩ Hoàng.”

“Bác sĩ Hoàng, đừng trách hắn. Không phải hắn nghi ngờ y thuật của ngươi. Thật ra là do người dưới quyền hắn đã khen y thuật của bác sĩ Hoàng đến mức hắn không thể kìm nén được sự tò mò.”

“Đây là Hồng tỷ!”

Nếu như một hoặc nhiều người đánh giá có thể có thành phần giả mạo.

Nhưng nếu có hàng trăm, hàng nghìn người thì ít nhiều cũng có một trình độ nhất định.

Lương y khó cầu, thần y không thể gặp, Cố Nhất Hà không biết y thuật của Hoàng Đông Kiệt cao bao nhiêu, nhưng sau khi nghe nhiều người nói hắn giỏi, thì chắc y thuật của hắn nhất định phải cao hơn những người khác. Chỉ cần là y sư y thuật cao minh, hắn đều lấy cấp bậc lễ nghĩa đối đãi. Vì không ai biết khi nào tai nạn sẽ xảy ra, đến lúc đó ngươi cần y sư, điều đó có nghĩa là ngươi đang đặt mạng sống của mình vào tay y sư.

Giang Hồ không phải là đánh đánh giết giết mà là mối quan hệ giữa con người với nhau.

Dù là một tên xã hội đen, một kẻ thô lỗ nhưng hắn vẫn hiểu được sự thật này.

Trong lúc tứ đại thiên vương đang đánh giá hắn, Hoàng Đông Kiệt cũng đang đánh giá bốn người này.

Hồng Nương, cảnh giới võ đạo Hậu Thiên hậu kỳ, hơn ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, cao gần một mét tám, là một phụ nữ thành thục. Đôi chân nàng thẳng, thon dài có sức, lấy nhãn lực Hoàng tự nhiên có thể nhận ra Hồng Nương đã dồn hết tâm sức vào đôi chân.

Đáng tiếc là trên mặt Hồng Nương có một vết sẹo hiện rõ từ trán qua mắt đến cằm.

Mắt không bị tổn thương nhưng vết sẹo rất bắt mắt, không biết vết sẹo đó là do cố ý để lại hay không được điều trị kịp thời.

Người đứng bên cửa sổ, mặc vest chính là Hạ Hùng, trên người hắn có nhiều vết sẹo, cảnh giới võ đạo cũng ở Hậu Thiên hậu kỳ.

Từ khi Hoàng Đông Kiệt bước vào, hắn vẫn đánh giá Hoàng Đông Kiệt, không biết hắn đang nghi ngờ y thuật của Hoàng Đông Kiệt hay hắn đang nghĩ gì.

Còn lại Cổ Nhất Hà cùng Trần Thái, một người mặc tây trang, một cái mặc thường phục, hai người bọn họ đều là Hậu Thiên đỉnh phong, là hai người mạnh nhất trong bốn người.

“Từ lâu ta đã ngưỡng mộ đại danh của bốn vị. Ta tên là Hoàng Thiên, bây giờ ta đã đổi tên thành Hoàng Đông Kiệt. Sau này mong được chiếu cố nhiều hơn.”

Hoàng Đông Kiệt khách sáo nói.

“Bác sĩ Hoàng, chúng ta gặp ngươi, trước tiên chúng ta muốn cảm ơn ngươi vì đã giúp những người anh em bệnh tật của chúng ta hồi phục, chăm sóc bọn họ những ngày này.”

“Phải biết để chữa một căn bệnh nhỏ sẽ tốn hơn năm trăm đồng.”

“Bác sĩ Hoàng, ngươi tính phí cho anh em chúng ta không quá năm trăm, bất kể nặng hay nhẹ. Sự quan tâm và ân tình này thực sự quá lớn.”

“Hai là có thể cho chúng ta khai mở tầm mắt, trải nghiệm một chút y thuật của bác sĩ Hoàng ngươi hay không?”

“Chúng ta muốn biết, bác sĩ Hoàng, y thuật của ngươi có thể tiến xa đến đâu.”

“Mặc dù chúng ta có rất nhiều y sư tư nhân, nhưng bang hội mấy vạn người, luôn luôn một ít người bệnh các ý sư này không trị liệu được.”

Cổ Nhất Hà muốn biết y thuật của Hoàng Đông Kiệt cao minh đến mức nào, nếu không giống người thường, hắn sẽ giới thiệu hắn với bang chủ, hoàn toàn buộc Hoàng Đông Kiệt lại với Thiên Nghĩa bang.

“Ta có thể dùng châm cứu để điều trị cơ thể của người khác, cải thiện thể chất tổng thể của bọn họ từ năm đến mười phần trăm. Sự cải thiện cụ thể tùy thuộc vào thể chất của mỗi người.”

“Ngoài ra, nếu trong cơ thể có những căn bệnh tiềm ẩn, việc điều trị lâu dài bằng phương pháp châm cứu của ta có thể từ từ loại bỏ những căn bệnh tiềm ẩn đó ra khỏi cơ thể.”

Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh nói.

Hết chương 680.
Bình Luận (0)
Comment