“Nếu những người phụ nữ mà đời trước từng tiếp xúc đều thức thời như vậy thì ta đây sẽ thoải mái hơn rất nhiều!”
Hoàng Đông Kiệt tu vi võ đạo cao, lời nói của mọi người trong bữa tiệc không thể giấu được tai hắn, đương nhiên hắn nghe rõ ràng cuộc trò chuyện giữa Triệu Di và người đàn ông của nàng. Hắn không muốn tiếp xúc với những người phụ nữ mà đời trước đã tchơi đùa, nếu một đám đều giống Triệu Di giả vờ không quen biết hắn như vậy, không đến dây dưa hắn, hắn đương nhiên hai tay đồng ý hai tay.
Chỉ sợ trong số “những” bạn gái cũ đó có người có tình cảm thật sự với đời trước của hắn. Hoàng Đông Kiệt tâm tình rất tốt, tiếp tục nếm thử những món ngon khác.
Thần Võ Thiên Cương Quyết, một trong những hiệu quả đặc biệt là ăn vào trở nên mạnh mẽ, ăn đồ ăn cũng có thể chuyển hóa thành chất dinh dưỡng cho hắn mạnh hơn.
Ở phòng khám, hằng ngày dược liệu tiêu hao rất lớn, không phải bị người bệnh dùng mà là đại đa số dược liệu đều vào bụng hắn.
Thần Võ Thiên Cương Quyết vốn là tốc độ tu luyện nhanh, ăn vào có tác dụng đặc biệt trở nên mạnh mẽ hơn, cộng với trị số cướp đoạt, năng lực kích phát tiềm năng, cái này thật sự rất hack game, làm cho cảnh giới võ đạo của Hoàng Đông Kiệt đã vượt qua Dị Năng Giả có cùng cấp bậc mấy con phố.
Nhưng Hoàng Đông Kiệt vẫn chưa hài lòng, hắn muốn trở thành một chiến sĩ toàn diện sáu cấp. Hắn muốn lực lượng, tốc độ, sức bền...phải tăng lên.
Tuy nhiên, khi tu vi võ đạo của hắn tăng lên, những dược liệu thông thường đó không còn tác dụng nhiều với hắn nữa.
Đồ ăn ở đây cũng vậy, ăn quá nhiều cũng không cải thiện được nhiều nhưng sẽ thỏa mãn khẩu vị của hắn.
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, là Triệu Di đang đến gần.
Nàng cách Hoàng Đông Kiệt hai ba mét, cầm điểm tâm trên bàn lên cắn một miếng nhỏ, để người khác thấy nàng đang đói nên tới ăn chút đồ ăn, không phải tới vì Hoàng Đông Kiệt. “Ngươi có thể buông tha cho ta không? Ta không muốn người khác biết quá khứ của chúng ta. Nếu ngươi đồng ý, ta có thể chuyển cho ngươi một khoản tiền.”
“Nếu như ngươi cảm thấy mình không đủ tiền, ta còn có một căn nhà ở chợ Thiên Giang, có thể chuyển nhượng cho ngươi.”
“Hoàng Thiên, buông tha cho ta có được không? Ta không muốn ngươi ảnh hưởng đến cuộc sống bây giờ của ta.”
Triệu Di dùng cách ăn điểm tâm để che giấu bản thân, lặng lẽ cầu xin Hoàng Đông Kiệt hãy buông tha cho nàng.
“Ngươi nhìn nhầm người rồi, ta không phải là Hoàng Thiên!”
Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh nói.
“Ngươi không phải Hoàng Thiên sao?”
Triệu Di quay lại nhìn Hoàng Đông Kiệt, phát hiện ra người đàn ông trước mặt nàng có điểm giống Hoàng Thiên nhưng cũng không giống.
Thật sự là người đàn ông trước mặt có đôi mắt rất sâu, thần bí, ngũ quan đẹp hơn rất nhiều so với Hoàng Thiên, khí chất cũng rất khác biệt.
“Ngươi thật sự không phải Hoàng Thiên sao?”
Triệu Di lại chứng thực lần nữa.
“Không phải!”
Hoàng Đông Kiệt lắc đầu nói.
“Xin lỗi, ta nhận nhầm người. Ngươi có thể giả vờ như không nghe thấy chuyện vừa xảy ra được không?”
Tuy Triệu Di bối rối nhưng nàng không phải là người muốn tìm hiểu tận cùng mọi chuyện, người trước mặt tốt nhất không phải là Hoàng Thiên.
Dù đúng là Hoàng Thiên, hắn không thừa nhận bản thân là Hoàng Thiên, đó là cho nàng bậc thang đi xuống, chặt đứt hoàn toàn quá khứ, chuyện này đối nàng rất tốt, sao nàng không theo bậc thang đó mà leo xuống.
“Vừa rồi ta không nghe thấy gì cả.”
“Cảm ơn ngươi!”
Triệu Di nhìn Hoàng Đông Kiệt hơi cau mày, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng nàng cũng không nói thêm gì nữa, nói một câu cảm ơn rồi rời đi.
Thế giới người trưởng thành là như vậy, cắt đứt quá khứ không khó như tưởng tượng, chỉ cần buông tay thì sẽ có cuộc sống mới.
“Sao vậy, nàng là người yêu cũ hay là con mồi ngươi vừa nhắm được?”
Hoàng Đông Kiệt liếc nhìn Tô Vũ Đình, tại sao người phụ nữ này lại có ác ý lớn với hắn như vậy, không phải chỉ là lừa nàng một chút, nói hắn cuồng lolita, có ý đồ với em gái nàng hay sao? Cần gì phải luôn để mắt tới hắn như thế.
Những người khác ở hiện trường đều dùng ánh mắt mịt mờ nhìn Hoàng Đông Kiệt, người khiến nhị tiểu thư Tô gia chủ động nói chuyện với mình có thể nào lại là một người bình thường được? “Hắn thật sự không phải là Hoàng Thiên sao?”
Triệu Di thấy người mà nhị công chúa Tô gia cũng chạy tới nói chuyện, Hoàng Thiên mà nàng biết không có năng lượng này, chỉ có một khả năng: người đàn ông này thực sự không phải là Hoàng Thiên.
Sau đó nàng lắc đầu, Hoàng Thiên không còn quan trọng nữa, nàng đã có một cuộc sống mới. “Tô đại tiểu thư, không cần phải... nhớ thương nhân vật nhỏ như ta chứ?”
“Mấy ngày nay ở chung, ta tin ngươi đã đoán được lúc đó ta chỉ đang nói đùa. Thực ra, ngươi cũng đã hiểu ta không phải là cuồng lolita, không có ý đồ với em gái ngươi.”
“Ta chỉ trêu ngươi chút thôi. Không cần có cơ hội là ngươi chạy đến xỏ xiên ta chứ?”
Hoàng Đông Kiệt dở khóc dở cười.
“Hừ, ngươi trêu chọc ta, rõ ràng là đang trêu chọc ta, cả đời chưa từng có người nào trêu chọc ta như vậy, ngươi là người đầu tiên...”
“Ta nói cho ngươi biết, đừng tưởng vì ngươi có ông nội và cha ta ủng hộ nên ta không thể làm gì ngươi, ta sẽ luôn để mắt tới ngươi, ngươi không thoải mái thì ta mới vui vẻ.”
Tô Vũ Đình nói xong quay mặt đi chỗ khác.
“Quả nhiên, đắc tội ai cũng không có thể đắc tội phụ nữ, một chút việc nhỏ cũng có thể ghi hận ngươi cả đời.”
Hoàng Đông Kiệt chỉ mỉm cười, không để ý nhiều mà tiếp tục nếm thử đồ ăn ngon của mình. Mười phút trôi qua, cuối cùng Tô Manh Manh cũng đi ra với sự dẫn dắt của anh trai nàng là Tô Minh Đạo.
Ngay khi Tô Manh Manh bước ra, tất cả những người có mặt vì nịnh bợ Tô gia mà lời chúc mừng gì đó, quà sinh nhật gì đó tuôn ra bất tận.
Hoàng Đông Kiệt không đi lên tham gia trò vui, người quá đông, chờ đến khi người ít đi mới nói chuyện.
Hát mừng sinh nhật, cắt bánh, nhiều lễ nghi trôi qua, còn có rất nhiều người, nhưng Tô Manh Manh lại xuyên qua đám người đi đến trước mặt Hoàng Đông Kiệt.
Động thái này đã thu hút sự chú ý của mọi người về phía Hoàng Đông Kiệt.
Điều này khiến bọn họ càng tò mò về thân phận của Hoàng Đông Kiệt, Tô Vũ Đình chủ động đi tìm hắn, Tô Manh Manh cũng đi, có thể thấy được mối quan hệ giữa Hoàng Đông Kiệt và Tô gia không hề đơn giản.
“Anh đẹp trai, quà sinh nhật của ta đâu?”
Tô Manh Manh giơ tay lên, mở ra trước mặt Hoàng Đông Kiệt, giống như đang xin một món quà.