“Tô đại tiểu thư, thật là vạn hạnh, không ngờ có một ngày ngươi sẽ chủ động liên lạc với ta.” Biết điện thoại của mình bị theo dõi, Hoàng Đông Kiệt vẫn trả lời cuộc gọi của Tô Vũ Đình.
Một người kiêu ngạo như Tô Vũ Đình lần đầu liên lạc với hắn, hắn không nghe sao được? Ngoài ra, cũng có thể lừa gạt tín nhiệm của Phục Hổ bang.
“Tại sao? Là vì ta chướng mắt ngươi, ngươi muốn trả thù ta nên mới chạy đến Phục Hổ bang sao?”
“Ngươi có biết ngươi làm như vậy sẽ khiến Manh Manh đau lòng đến mức nào không? Nàng coi ngươi như anh trai.”
Tô Vũ Đình không để ý giọng điệu lạ lùng của Hoàng Đông Kiệt, ừm, nàng đã coi lời nói của Hoàng Đông Kiệt luôn luôn kỳ lạ.
“Gì nha? Tuy ta biết phụ nữ trời sinh thích suy nghĩ lung tung, nhưng ngươi cũng đừng suy diễn như vậy chứ, ngươi không coi trọng ta cũng rất bình thường, dù sao ta cũng từng là một tra nam.”
“Ta đến Phục Hổ bang thì sao, phải biết ta không phải là người của Thiên Nghĩa bang, cũng không phải người của Tô gia, ta chỉ là một bác sĩ.”
“Bác sĩ thì có thể có ác ý gì? Còn không phải ai cần thì ta có mặt ở đó sao?”
“Bây giờ Phục Hổ bang cần ta, đương nhiên ta sẽ ở lại đây.”
“Còn nữa, đừng tưởng ta không biết. Em gái ngươi còn nhỏ, Tô gia của ngươi chắc chắn chưa cho nàng biết về sự tồn tại của Thiên Nghĩa bang.”
“Nàng không biết về Thiên Nghĩa bang. Dù biết ta đến Phục Hổ bang, nàng đau lòng cái gì chứ?”
“Ngươi nói nàng coi ta như anh trai, đó là việc của nàng. Ta không coi nàng như em gái. Đối với ta, nàng là công chúa nhỏ của Tô gia, không liên quan tới nửa cọng lông của ta.
Hoàng Đông Kiệt sờ cằm, gần đây hắn cảm thấy mình càng ngày càng không phải người.
Hắn luôn thích đánh lừa người khác, nói xong những lời nghĩ một đằng nói một nẻo, hắn còn thích thú.
Liệu có phải sống quá lâu, tính khí bắt đầu trở nên bất thường?
“Hu hu hu... anh đẹp trai đáng ghét hu hu hu..”
Lúc này, bên điện thoại truyền đến tiếng khóc của Tô Manh Manh, hiển nhiên lời nói vừa rồi của Hoàng Đông Kiệt đã bị Tô Manh Manh bất ngờ xông tới nghe được.
“Manh Manh, ngoan, đừng khóc nữa!”
“Hu hu hu hu!”
Trong điện thoại vẫn vang lên tiếng Tô gia loạn cào cào vì Tô Manh Manh khóc lóc.
Khóe miệng Hoàng Đông Kiệt giật giật, hắn chơi quá lố rồi.
Quả nhiên, làm người không thể chơi đùa quá trớn, bằng không sẽ bị quả báo...
“Hoàng Đông Kiệt, ngươi là tên khốn kiếp, bại hoại, cặn bã, ngươi còn có lương tâm không?”
“Ngươi làm em gái ta khóc, ta có thể không nói, nhưng tại sao ngươi lại muốn giúp đỡ đám súc sinh Phục Hổ bang đó?”
“Ngươi có biết Phục Hổ bang là u ác tính lớn nhất ở chợ Thiên Giang, thậm chí cả tỉnh Đông Hải không? Bán ma túy, cho vay nặng lãi, điều hành sòng bạc ngầm, mua bán nội tạng người, bắt cóc trẻ em...”
“Chỉ cần bọn họ có thể làm, không có chuyện bọn họ không dám làm.”
“Ngươi là bác sĩ, thiên chức của ngươi là cứu người. Nhưng ngươi cứu ai không tốt, sao lại cứu một đám táng tận lương tâm.”
“Phải biết trời bắt bọn họ đi còn không kịp, ngươi lại cứu mạng bọn họ.”
“Là ngại bọn họ hại người còn ít, muốn cho bọn họ sống lâu một chút hại càng nhiều ngươi hơn phải không?”
“Hoàng Đông Kiệt, nếu ngươi còn có lương tâm, hãy rời khỏi Phục Hổ bang ngay lập tức. Nếu ngươi nhất quyết cùng một đám ác ma vi vũ, cùng nhau sa đọa, bạn không đủ tư cách làm một bác sĩ.”
Tô Vũ Đình tức giận nói xong cúp điện thoại, đi đến an ủi em gái.
“Đi sao? Đợi ta thu hoạch xong rồi nói!”
Hoàng Đông Kiệt nhìn điện thoại đã cúp máy một lúc, sau đó thản nhiên ném điện thoại vào góc bàn, kêu người đang đợi bên ngoài vào lại.
Phòng nghe lén.
“Tô gia thật đúng là giả nhân giả nghĩa, nói chúng ta là ác ma, vậy bọn họ là cái gì, tiền kiếm được của bọn họ còn không phải cướp từ tay người ta sao?”
“Tô Vũ Đình, ta nhớ ngươi rồi. Sớm muộn gì ta cũng sẽ cho ngươi biết ác ma mà ngươi nói là như thế nào.”
Khang Phong Đạt theo dõi cuộc gọi, khóe miệng hắn nở một nụ cười tà ác âm u.
Hắn thích nhất là chơi chết con gái người ta, đặc biệt là những người đẹp như Tô Vũ Đình, âm thanh đau đớn của người đẹp là thuốc kích thích của hắn.
“Nhanh thôi, cuộc sống tốt đẹp của Thiên Nghĩa bang và Tô gia các ngươi không còn bao nhiêu.”
Khang Nhạc Chính từ bỏ tham vọng trong lòng mình xuống, ghi chép được những gì nghe lén được cho cha mình.
Mặc dù vẫn chưa thể hoàn toàn buông bỏ việc theo dõi Hoàng Đông Kiệt, nhưng dựa trên cuộc trò chuyện trao đổi này và việc nhân viên cải thiện thể lực thông qua Hoàng Đông Kiệt không có biểu hiện bất thường về thể chất, về cơ bản có thể chứng minh vấn đề của Hoàng Đông Kiệt không lớn.
Tô gia.
Tô Vũ Đình cuối cùng cũng ổn định tâm trạng của em gái mình.
Nàng để người hầu đưa em gái mình xuống nghỉ ngơi, trong khi những thành viên khác trong Tô gia đều im lặng.
“Ông nội, cha, chúng ta không thể để bác sĩ Hoàng tiếp tục nâng cao thể lực cho người của Phục Hổ bang nữa.”
“Phải biết chỉ một phần bảy Thiên Nghĩa bang của chúng ta được bác sĩ Hoàng tăng cường thể lực mà đã có hiệu quả chiến đấu cao như vậy.”
“Nếu tất cả thành viên của Phục Hổ bang đều được bác sĩ Hoàng cải thiện thể chất, thì người của chúng ta chưa chắc có thể chống chọi được với sự tấn công của Phục Hổ bang.”
“Thừa lúc bác sĩ Hoàng chưa giúp đỡ Phục Hổ bang cải thiện thể chất cho nhiều người, phải ngăn bác sĩ Hoàng lại.”
“Cách để ngăn chặn là đột kích căn cứ của Phục Hổ bang, đoạt lại bác sĩ Hoàng, hoặc là giết chết bác sĩ Hoàng.”
Tô Minh Đạo cũng không muốn như vậy, nhưng chỉ vì Hoàng Đông Kiệt có thể cải thiện thể lực khiến cho Thiên Nghĩa bang rơi vào thế bị động.
“Không, hắn rất tốt với gia đình chúng ta, chúng ta không thể lấy oán báo ân được.”
Tô Vũ Đình thấy anh trai mình quá cực đoan nên có ý kiến phản đối.