Sáng sớm
Hoàng Thiên Trấn đã tỉnh dậy, Thẩm Hàm Nghiên bên cạnh vẫn còn đang ngủ mê man.
Hoàng Thiên Trấn mặc quần áo vào xong, nhìn thấy Thẩm Hàm Nghiên lộ ra tấm lưng tuyết trắng bên ngoài chăn, hắn tiến lên đem chăn đắp kín lại.
Hắn ánh mắt phức tạp liếc nhìn Thẩm Hàm Nghiên đang ngủ mê man, khẽ thở dài một hơi.
Hoàng Thiên Trấn phát hiện bản thân rất có duyên với loại thuốc kia, ở kinh thành, bởi vì loại thuốc này, hắn mơ hồ làm chuyện không thể miêu tả với nữ nhi của Tể Tướng.
Hiện tại lại bởi vì loại thuốc này, bên cạnh hắn có thêm một con cọp cái, siêu hung hăng, đánh người không cần lý do.
Lắc đầu, hắn không suy nghĩ nhiều nữa, sải bước đi về phía cửa phòng, nhẹ nhàng mở cửa phòng đi ra ngoài, rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Khoảnh khắc Hoàng Thiên Trấn đóng cửa phòng, Thẩm Hàm Nghiên liền mở mắt ra.
Lúc này trong ánh mắt của nàng có hoảng loạn có sợ hãi có bối rối... Hoảng loạn là nàng không biết Hoàng Thiên Trấn tiếp theo đây sẽ đối xử với nàng như thế nào.
Sợ hãi là lo lắng Hoàng Thiên Trấn coi nàng là ngọn cỏ nhỏ ven đường, khẽ liếc mắt với nàng một cái rồi bỏ đi.
Bối rối là nàng không dám khẳng định đối với tương lai. ...
Suy nghĩ một chút, không biết thế nào, liền nhớ lại chuyện hoang đường tối hôm qua, trong lúc nhất thời khuôn mặt nàng đỏ bừng lên.
"Két"
Hoàng Thiên Trấn bưng cháo khẽ đẩy cửa tiến đến, tầm mắt của hai người vừa tiếp xúc, ánh mắt của hai người đồng thời đều lãng tránh, đều không dám nhìn thẳng vào đối phương.
"Ngươi mặc y phục vào trước đi."
Hoàng Thiên Trấn nhìn thấy Thẩm Hàm Nghiên tỉnh rồi, liền đem cháo đặt lên bàn, đi ra ngoài đóng cửa lại.
Thẩm Hàm Nghiên đứng dậy, chân mày hơi nhíu lại, đây là lần đầu tiên hắn mang đồ đến cho nàng, trong lòng nàng không khỏi oán hận Hoàng Thiên Trấn không biết thương hương tiếc ngọc.
Đợi một khoảng thời gian, Hoàng Thiên Trấn gõ cửa, có được sự đáp lại của Thẩm Hàm Nghiên, Hoàng Thiên Trấn liền bước vào.
"Ta, ta sẽ chịu trách nhiệm."
Bước vào một hồi lâu, phát hiện Thẩm Hàm Nghiên không có đánh hắn, chỉ lẳng lặng ngồi ở trước bàn trang điểm, Hoàng Thiên Trấn do dự một lát, thái độ rất nhanh liền kiên định nói.
Nghe thấy lời này, rất nhiều bất an trong lòng của Thẩm Hàm Nghiên đều biến mất không thấy đâu nữa.
"Ba năm, ta cho ngươi thời gian ba năm, để ngươi đi tìm kiếm vị hôn thê của ngươi."
"Thời gian ba năm, mặc kệ ngươi có tìm được vị hôn thê của ngươi hay không, ngươi đều phải tới Trùng Cốc tìm ta, ngươi có thể làm được hay không."
Thẩm Hàm Nghiên đứng dậy nhìn về phía Hoàng Thiên Trấn, đưa ra điều kiện của nàng.
"Ta đồng ý với ngươi, thời gian ba năm, mặc kệ ta có tìm được vị hôn thê của ta hay không. Ta nhất định đến Trùng Cốc, đồng thời đề thân với phụ thân ngươi."
"Được, ta sẽ chờ ngươi."
Thẩm Hàm Nghiên không thể nào cùng Hoàng Thiên Trấn đi tìm vị hôn thê của hắn, tỷ muội hai người bọn họ lén chạy ra khỏi Trùng Cốc, không có gì bất ngờ, Trùng Cốc đã sớm phái người đến tìm kiếm hai tỷ muội các nàng.
Trùng cốc tìm được hai nàng chỉ là vấn đề thời gian, hiện tại nàng chỉ có thể tin tưởng Hoàng Thiên Trấn, tin tưởng Hoàng Thiên Trấn sẽ đến Trùng Cốc tìm nàng.
"Nghiên Nhi, ăn cháo đi, ta... Ta đút ngươi."
Hoàng Thiên Trấn thấy chuyện đã như vậy rồi, cũng to gan gọi một tiếng Nghiên nhi để dò xét, phát hiện Thẩm Hàm Nghiên không có bạo lực đối với hắn, hắn liền được một tấc lại muốn tiến một thước muốn kéo gần khoảng cách với Thẩm Hàm Nghiên.
"Không còn thời gian nữa, chúng ta phải mau chóng rời khỏi huyện Cổ Phong mới được."
Thẩm Hàm Nghiên nghe thấy Hoàng Thiên Trấn gọi nàng Nghiên Nhi, biểu cảm không có biến hóa, nhưng trong lòng lại giống như được ăn kẹo, rất ngọt ngào...
Chỉ là bây giờ còn có tồn tại sự uy hiếp, bọn họ phải nhanh chóng rời khỏi huyện Cổ Phong mới được.
"Bởi vì ca ca của Quỷ Kiến Sầu- Quỷ Vô Lộ ư?"
Hoàng Thiên Trấn cũng đoán ra Thẩm Hàm Nghiên đang lo lắng cái gì.
"Đúng, Quỷ Vô Lộ chắc chắn còn mạnh hơn đệ đệ Quỷ Kiến Sầu của hắn, tu vi Tông Sư khả năng không lớn, nhưng Tiên Thiên đỉnh phong nhất định là có."
"Đệ đệ biết Âm Ba Công, ca ca không có lý gì không biết, nói không chừng bản lĩnh của đệ đệ đều là do ca ca dạy."
"Đối đầu với đệ đệ ta đã ngã xuống rồi, đấu với ca ca còn mạnh hơn so với đệ đệ, xác suất thắng của chúng ta không lớn."
"Để phòng ngừa lỡ như, chúng ta phải rời khỏi huyện Cổ Phong ngay ngày hôm nay."
Thẩm Hàm Nghiên không dám đánh cược, tối hôm qua một lão quỷ đã cho nàng một bài học. Hiện tại nàng đã không dám khinh thường bất cứ kẻ ranh ma lăn lộn trong giang hồ nào, so với kẻ ranh ma, các nàng vẫn còn quá non trẻ.
Chuyện không có nắm chắc, trước tiên vẫn nên lựa chọn tạm thời tránh né.
"Nghe lời ngươi, ta đi gọi muội muội ngươi, chúng ta sẽ rời khỏi huyện Cổ Phong ngay bây giờ."
Cứ như vậy, ba người tùy ý thu dọn một chút rồi nhanh chóng chạy về phía cổng thành.
Chỉ là khi bọn họ cách cổng thành không xa, đã bị người ta chặn lại rồi.
Vừa nhìn thấy người chặn đường đi của bọn họ có dáng dấp giống Quỷ Kiến Sầu mấy phần, ba người Hoàng Thiên Trấn trong lòng nhất thời thầm nói không hay.
Tỷ muội Thẩm Hàm Nghiên nhìn thấy loại tình huống này cũng không do dự, để Hoả Phiêu Trùng tùy ý vờn quanh bên cạnh ba người bọn họ, nhìn chằm chằm vào Quỷ Vô Lộ.
"Xem ra đệ đệ ta chính là bị các ngươi giết."
Quỷ Vô Lộ nhìn thấy Hoả Phiêu Trùng, trong lòng lại càng khẳng định.
"Xem ra không có cách nào cả, chỉ có thể đấu với hắn một trận thôi."
Thẩm Hàm Nghiên cũng không có sự lựa chọn nào khác, sai khiến Hoả Phiêu Trùng đánh lên, trước tiên thăm dò hư thực của Quỷ Vô Lộ.
Quỷ Vô Lộ thấy thế liền lấy Ngọc Địch ra, nội lực thâm hậu vận chuyển, từng đợt sóng âm đánh về phía ba người Hoàng Thiên Trấn.
Hoả Phiêu Trùng trên đường đánh tới đều bị sóng âm chấn động thành tro phấn, có thể thấy được nội lực của Quỷ Vô Lộ tích lũy thâm hậu cỡ nào.
"A "
"A "
"..."
Sóng âm đánh tới khiến cho ba người Hoàng Thiên Trấn ôm đầu kêu thảm lên, không chỉ ba người bọn hắn, dân chúng vô tội chung quanh cũng bị ảnh hưởng.
Cho dù Quỷ Vô Lộ không phải nhằm vào dân chúng vô tội chung quanh, nhưng những dân chúng vô tội này đều chưa từng luyện võ, không có một tia nội lực phòng ngự.
Lan đi một chút, bọn họ bị thương càng nghiêm trọng hơn so với ba người Hoàng Thiên Trấn.