"Nữ tử giống như vậy thực sự là hiếm thấy, là từ nhỏ thiếu tình thương của cha và gia đình bất hạnh tạo thành đúng chứ?"
"Ngươi ngoài mặt nhìn có vẻ kiên cường không nhận thua, nhưng nội tâm ngươi vô cùng yếu đuối."
"Ở làng giải trí, ngươi nhìn có vẻ như mượn lực lượng của chính phủ tầng tầng bảo vệ lấy bản thân, trên thực tế ngươi không hề tín nhiệm đối với bất kỳ người nào, bao gồm chính phủ."
"Toàn bộ hành vi của ngươi nhìn có vẻ như có lý có cớ, không tìm thấy dấu vết, nhưng ngươi vẫn đang sợ hãi, sợ hãi cảng tránh gió mới chỉ coi ngươi thành đồ chơi."
"Ngươi không phải nói ta thích dáng vẻ gì, ngươi có thể là dáng vẻ đó sao, ta thích dáng vẻ chân thật của ngươi, sau này không cần uất ức bản thân nữa, làm chính mình chân thật nhất đi."
Hoàng Đông Kiệt vỗ bàn tay của Tống Loan Loan nói.
Chỉ có điều Tống Loan Loan ôm cánh tay của hắn càng chặt hơn, khiến cho hắn ngồi ở trên ghế xoay không thể động đậy, quá đáng hơn là Tống Loan Loan vùi đầu ở trên người hắn bật khóc nức nở.
Nàng khóc rồi, trái tim của phụ nữ không khỏi quá yếu đuối.
Hoàng Đông Kiệt cảm giác được xiêm y của mình bị nước mắt của Tống Loan Loan làm ướt, nhưng hắn không có đẩy Tống Loan Loan ra. Hiện tại hắn chính là tra nam, không cự tuyệt, cũng không tiếp nhận, khoan hãy nói, thân thể của Tống Loan Loan thật sự là mềm mại.
Hồi lâu, Tống Loan Loan mới bình tĩnh trở lại, nhưng đầu của Tống Loan Loan vẫn vùi ở trên người của Hoàng Đông Kiệt, không có ý chuẩn bị rời đi.
"Tống đại mỹ nữ, ta biết tướng mạo của ta rất đẹp trai, cơ bắp tỉ lệ vàng cũng được phụ nữ yêu thích, nhưng ngươi không cần phải dựa sát như thế, cố ý sờ mó cơ bắp chiếm tiện nghi của ta."
Hoàng Đông Kiệt nhìn thấy Tống Loan Loan chơi trò vô lại còn không lui ra khỏi người hắn, hắn phiền rồi, đây không phải là thời gian chiếm đoạt hắn, ảnh hưởng đến hắn thu trị số. Quả nhiên, nữ nhân đều là Họa Thủy, cũng sẽ gây trở ngại đến tốc độ rút đao của nam nhân.
"Ai, ai sờ cơ bắp ngươi."
Tống Loan Loan ngẩng đầu một cái, liền giống như con mèo hoang sau khi khóc, ngơ ngác ngây ngốc, trang điểm trên mặt mặc dù nhoè đi một chút, nhưng không chống đỡ nổi nhan trị cao của Tống Loan Loan.
Thêm với mới khóc xong, khiến cho gương mặt của nàng hồng nhuận tự nhiên thêm vài phần, đôi mắt to, khoé mắt đỏ hoe có một loại vẻ đẹp nói không nên lời.
"Phốc "
Hoàng Đông Kiệt không nhịn được cười.
Tống Loan Loan cũng ý thức được lớp trang điểm của mình bị nhoè rồi, biến thành con vịt xấu xí, đỏ mặt chạy đi, cầm lấy đồ trang điểm trong túi đến toilet trang điểm lại.
Hồi lâu, Tống Loan Loan đi ra, chỉ có điều người trở nên nhăn nhăn nhó nhó, như thể vẫn chưa thoát ra khỏi chuyện vừa rồi.
"Bây giờ ta đã biết vì sao Mạn Ngọc luôn nói ngươi là một tên lừa đảo." "Ngươi lừa gạt nước mắt của ta, ngươi khốn kiếp."
Tống Loan Loan lúc này rõ ràng buông lỏng hơn rất nhiều so với trước đó, có lẽ hiện tại nàng ở trước mặt Hoàng Đông Kiệt đã không còn bí mật nữa.
"Biết ta là tên khốn, vậy cách xa ta ra, không thì sẽ tổn thương đến ngươi."
"Không, đời này ta sẽ quấn lấy ngươi, muốn đuổi ta đi, không có cửa đâu." "Ta thật ngu xuẩn, tại sao ta phải chọc ghẹo ngươi chứ."
"Ngươi đã trêu chọc rồi."
Nói xong, Tống Loan Loan đi tới sau ghế của Hoàng Đông Kiệt, vòng qua ghế ôm lấy cổ của Hoàng Đông Kiệt, cái đầu nhỏ dựa vào bên tai của Hoàng Đông Kiệt.
"Sau này ngươi sẽ bảo vệ ta chứ?"
Tống Loan Loan hỏi rất khẩn trương, không chỉ là ngữ khí, Hoàng Đông Kiệt cũng có thể thông qua cánh tay hơi run của Tống Loan Loan phát giác ra được.
"Nữ nhân ta có rất nhiều"
"Ta không ngại"
Đã nói đến mức này, Hoàng Đông Kiệt còn có thể cự tuyệt sao?
"Ta có thể bảo vệ được ngươi, nhưng trước khi ta còn chưa thích ngươi, ta làm chuyện gì, ngươi không được hỏi nhiều, ta bảo ngươi làm gì, ngươi không được cự tuyệt."
"Nói chung, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, có thể làm được không."
Hoàng Đông Kiệt xoa huyệt thái dương nói.
"Ừm, ta đều nghe theo ngươi."
Tống Loan Loan có được câu trả lời nàng mong muốn, nhất thời lộ ra một nụ cười vui vẻ khiến cho trăm hoa nhìn thấy đều cảm thấy không bằng.
...
"Tại sao ngươi lại rơi lệ."
Hoàng Đông Kiệt cảm giác được chỗ bả vai bị vài giọt nước mắt làm ướt, ý thức được đây là nước mắt của Tống Loan Loan, nữ nhân đều là làm từ nước sao, sao mà động một chút là nước mắt.
"Ngươi quản ta à"
Tống Loan Loan mặc dù nói như vậy, nhưng hai cánh tay ôm lấy cổ của Hoàng Đông Kiệt càng chặt hơn.
Tìm được một chỗ dựa, khiến cho nội tâm yếu ớt của nàng có cảm giác an toàn, nàng sao có thể không khóc chứ?
Đừng nói, mùi trên người của Hoàng Đông Kiệt thật sự khiến cho nàng trầm luân.
"Ta gần đây có học một bài múa mới, ngươi có muốn xem một chút hay không." Cái đầu nhỏ của Tống Loan Loan vùi ở bên tai của Hoàng Đông Kiệt nói.
Khốn kiếp, ghê tởm, nữ nhân thực sự là ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của nam nhân, ta cũng thấy thời gian không còn sớm nữa, chuẩn bị đuổi nàng rời đi, phải nhận một lớp trị số khả ái rồi.
Phải biết rằng, đây chỉ là một lớp trị số khả ái thôi, tất cả những gì ta làm đều là vì cái này. Nàng lại có thể lấy cái này mê hoặc ta, mê hoặc một bác sĩ y đức cao thượng như ta, khinh thường ai chứ?
"Phòng khám của ta rất lớn, nhảy ở nơi này đi."
Hoàng Đông Kiệt chỉ về phía bãi sân rộng lớn đằng trước nói.
Tống Loan Loan buông cánh tay quấn lấy cổ của Hoàng Đông Kiệt ra, ánh mắt tràn đầy quyến rũ liếc nhìn Hoàng Đông Kiệt.