Quán bar Hoa Hồng.
“Ngươi đến gặp hắn à?”
Thẩm Mạn Ngọc dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tống Loan Loan.
“Ngươi, sao ngươi biết?”
Tống Loan Loan cảm thấy hơi chột dạ, nhưng nàng vẫn muốn biết làm thế nào mà bạn thân của nàng lại phát hiện ra việc nàng đến gặp Hoàng Đông Kiệt.
“Không ai quen thuộc hắn hơn ta. Trên người ngươi có mùi hương của hắn. Ta không thể ngửi nhầm được.”
“Ngươi và hắn có quan hệ xác thịt rồi sao?”
Khứu giác của Thẩm Mạn Ngọc rất tốt, nàng không biết liệu nó có liên quan gì đến dị năng của mình hay không, nàng ngửi thấy mùi hương của Hoàng Đông Kiệt trên cơ thể Tống Loan Loan rất mạnh, nàng không thể không nghi ngờ điều đó.
“Không, hắn có ý chí sắt đá. Dù ta có cố gắng quyến rũ hắn thế nào, hắn cũng không chạm vào ta.”
Tống Loan Loan thấy mình bị phát hiện, không còn giấu diếm nữa, thẳng thắng thừa nhận. “Ngươi có thể tránh xa hắn, tại sao nhất định phải đưa mình tới cửa?”
Thẩm Mạn Ngọc khó hiểu hỏi.
“Ta cũng không muốn, nhưng hắn là một người đàn ông đầy bí ẩn khiến kẻ khác tò mò, chờ đến khi ngươi có ý hiểu biết hắn...”
“Thì đã quá muộn rồi. Ngươi đã trúng độc của hắn, tình độc không có thuốc chữa.”
Tống Loan Loan nói.
“Hắn vẫn như xưa, luôn lơ đãng khiến cho phụ nữ đi vào trong tay hắn.”
Thẩm Mạn Ngọc cất giọng oán giận, khóe miệng mỉa mai, không biết là đang giễu cợt mình năm đó khờ dại hay đang tự trách mình ngu ngốc đi yêu một người không nên yêu.
“Ngươi không trách ta sao?”
“Sao ta có thể trách ngươi được? Ta chỉ là một món đồ chơi bị hắn bỏ rơi. Ta không liên quan gì đến hắn nữa. Ta có thể làm gì hắn?”
“Chính là ngươi...”
“Ngươi phải suy nghĩ thật kỹ. Tuy ta không biết hắn đã trải qua những gì,tại sao hắn lại thay đổi như vậy, nhưng bản chất con người khó thay đổi.”
“Có lẽ hắn cũng đối xử với ngươi giống như đã đối xử với ta, khiến ngươi mình đầy thương tích.”
Thẩm Mạn Ngọc không muốn người bạn thân nhất của mình phải trải qua nỗi đau, sự tra tấn mà nàng phải chịu đựng nên nàng muốn đưa ra lời khuyên tốt nhất cho Tống Loan Loan trước khi Tống Loan Loan yêu quá sâu.
“Không, hắn nói sẽ bảo vệ ta, ta tin hắn. Nếu hắn lừa dối ta, coi ta như đồ chơi thì ta sẽ chấp nhận.”
Tống Loan Loan đi đến bước này nàng cũng không chuẩn bị quay đầu lại.
“Hồi đó ta cũng ngu ngốc như ngươi vậy!”
Thấy dáng vẻ của bạn thân, Thẩm Mạn Ngọc không khỏi bật cười khi nghĩ đến chính mình năm đó.
“Hắn đã thay đổi rồi, hắn sẽ không còn chơi bời như trước nữa. Mạn Ngọc, có lẽ ngươi có thể thử tiếp xúc lại với hắn, nói không chừng...”
Tống Loan Loan không muốn bạn thân của mình phải chịu đau đớn,tra tấn như vậy, nàng muốn bạn thân của mình được giải thoát, cách làm thông qua Hoàng Đông Kiệt.
“Không thể nào, ta sẽ không để hắn làm tổn thương ta lần thứ hai.”
Thẩm Mạn Ngọc trở nên xúc động, dứt khoát kết thúc chủ đề.
Hai ba ngày sau, Tống Loan Loan học một điệu nhảy mới,mời Hoàng Đông Kiệt đến quán Hoa Hồng để thưởng thức điệu nhảy của nàng.
Hoàng Đông Kiệt đến theo lời mời, quán bar Hoa Hồng lại đóng cửa thêm một ngày nữa, không có người phục vụ, trong quán bar Hoa Hồng chỉ có hai người họ, cộng thêm một bà chủ đang trốn trong phòng.
Tống Loan Loan quyến rũ, nụ cười của nàng như cơn mưa xuân thấm nhuần vạn vật, bước nhẹ động phàm trần, rảo bước đón chào vì sao xa xăm, mỗi động tác, mỗi giai điệu không thể chê vào đâu được, giống như Ðát Kỷ trong thời loạn thế, rung động lòng người.
Hoàng Đông Kiệt biết điệu nhảy mới của Tống Loan Loan là dành riêng cho hắn, hắn không cần nghĩ cũng biết Tống Loan Loan đã bỏ ra bao nhiêu công sức để học điệu nhảy mới này.
Một lúc lâu sau, điệu múa dừng lại, Hoàng Đông Kiệt tựa như vui, tựa như không vui.
Hoàng Đông Kiệt gọi Tống Loan Loan xuống, mời nàng ngồi lên ghế, bắt đầu kiểm tra chân của Tống Loan Loan.
“Ngươi đang làm gì vậy? Để làm ta vui cũng không cần phải hành hạ bản thân như thế.”
Người phụ nữ ngu ngốc, người phụ nữ này thực sự rất ngu ngốc, nàng tập nhảy đến mức dây chằng, cơ bắp căng ra, nàng vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Trên sân khấu, để giúp nàng biểu diễn tốt hơn, nụ cười, ánh mắt, đường nét khuôn mặt của nàng đều được thể hiện chân thực đẹp đẽ.
Bị đau đớn như vậy, nàng vẫn có thể chịu đựng được đến mức này, không phải là một cô gái ngốc thì là gì.
Tống Loan Loan thấy Hoàng Đông Kiệt trách cứ mình, nàng không có chút tủi thân mà còn cười ngọt ngào.
Người đàn ông này cuối cùng cũng lo lắng cho nàng!
Mặc dù Hoàng Đông Kiệt trách móc, nhưng động tác trên tay không chậm, có lẽ là vì không muốn châm kim lạnh chân vào Tống Loan Loan.
Kết quả, lòng bàn tay của Hoàng Đông Kiệt phát ra ánh sáng xanh nhạt, xoa bóp cơ bắp bị thương của Tống Loan Loan, hiển nhiên là Hoàng Đông Kiệt đã sử dụng dị năng của mình: thiên sứ trị liệu.
“Hình như ta đã phát hiện ra một bí mật của ngươi rồi!”
Tống Loan Loan dĩ nhiên thấy lòng bàn tay của Hoàng Đông Kiệt phát ra ánh sáng xanh nhạt, nàng không kinh ngạc mà càng vui mừng hơn.
Hoàng Đông Kiệt càng có thể cho nàng biết bí mật của mình thì Hoàng Đông Kiệt càng tiến gần hơn một bước đến việc chấp nhận nàng.
“Hừ, ta có rất nhiều bí mật, người phụ nữ ngốc nghếch như ngươi đoán không ra đâu.”
Hoàng Đông Kiệt ra vẻ tức giận nhìn Tống Loan Loan không quan tâm đến thân thể của mình. “Ha ha, ngươi càng có nhiều bí mật, càng có nghĩa là ta đã tìm được bảo bối, đó là bảo vật kinh thế vô giá.”
Tống Loan Loan không lương tâm nở nụ cười.
“Người phụ nữ ngốc, nếu lần sau ngươi để ta thấy ngươi không trân trọng thân thể mình như thế này thì đừng trách ta bỏ ngươi.”
Sau khi Hoàng Đông Kiệt trị liệu xong, hắn đứng dậy re vẻ dữ tợn nói.
“Cũng giống như Mạn Ngọc, để ta nói cho ngươi biết, trái tim ta rất mong manh. Nếu ngươi thực sự bỏ rơi ta, ta có thể sẽ tự tử.”
Tống Loan Loan lại trở nên tủi thân.
Đối mặt với sự đe dọa của Tống Loan Loan, Hoàng Đông Kiệt cảm thấy sớm hay muộn đời này hắn sẽ bại vào tay phụ nữ.
“Coi như ta sợ ngươi rồi!”
Thấy Tống Loan Loan tủi thân, phạt không được, mắng không được, hắn đành phải chịu thua.