Tâm thần lực của Hoàng Đông Kiệt “thấy” Thẩm Mạn Ngọc đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Thẩm Mạn Ngọc thấy hắn và Tô Vũ Đình lặng lẽ ôm nhau cũng không tới quấy rầy, nàng chỉ lặng lẽ đứng trước bàn ăn chờ đợi.
Thấy cảnh này trong lòng Hoàng Đông Kiệt dâng lên một cảm giác khó tả, hắn đã quen với cô đơn, bỗng nhiên được hưởng thụ tình yêu ấm áp trong cuộc đời này. Trái tim lạnh lùng của hắn cũng tan chảy, chưa kể những người phụ nữ hắn gặp đều là người tốt.
Tống Loan Loan dịu dàng, quyến rũ, thấu hiểu lòng người. Thẩm Mạn Ngọc tinh tế, quyến rũ, tình yêu son sắt, khoan dung. Tô Vũ Đình hiểu biết, có đôi chút ngạo mạn. Từng người đều là người hiếm có trên thế gian, mà hắn hầu như chẳng phải trả giá gì đã có được.”
Thế giới này thật tốt với hắn, cũng thật biết cách làm ăn.
Tô Vũ Đình nghe theo Hoàng Đông Kiệt rời khỏi người hắn, tùy ý để Hoàng Đông Kiệt nắm tay dẫn nàng đi ăn cơm.
Bữa sáng do Thẩm Mạn Ngọc làm rất đơn giản nhưng rất cẩn thận, trong đó chứa đựng mùi vị tình yêu thật khó quên.
Hoàng Đông Kiệt khen ngợi vài câu, về sau một ngày ba bữa Thẩm Mạn Ngọc đều nấu cơm cho Hoàng Đông Kiệt. Thẩm Mạn Ngọc làm đồ ăn vốn đã ngon. Đàn ông lo sự nghiệp, trong nhà có phụ nữ nấu cơm cũng tốt.
“Quán bar Hoa Hồng của ngươi...”
“Không mở nữa. Mở quán bar Hoa Hồng chỉ làm bản thân thêm mệt mỏi. Giờ có ngươi rồi, ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi thôi.”
Thẩm Mạn Ngọc thấy người đàn ông của mình nhắc đến quán bar, nàng lắc đầu, toàn bộ tâm hồn đều tập trung vào hắn, còn mở quán bar gì nữa.
Bữa sáng nhanh chóng kết thúc, Hoàng Đông Kiệt nghỉ ngơi một lát rồi mở cửa khám bệnh. Hoàng Đông Kiệt đang khám bệnh, hai người phụ nữ hỗ trợ, mọi việc diễn ra rất có trật tự.
Bệnh nhân thấy hai mỹ nhân bên cạnh Hoàng Đông Kiệt đều hâm mộ Hoàng Đông Kiệt may mắn nhưng lại không dám có lòng đi dò xét.
Năng lượng mà phòng khám này thể hiện ra rất lớn, dù không đi dò xét nhưng bọn họ cũng có thể cảm nhận được.
Lúc này, màn hình tivi lớn treo trên tường của phòng khám nhấp nháy vài lần, kênh tin tức đang phát sóng lập tức chuyển sang hình ảnh khác.
Cao ốc Tinh Thần xuất hiện trên màn hình tivi. Cao ốc Tinh Thần rất nổi tiếng, là tòa nhà cao nhất ở trung tâm Ma Đô.
Khi màn hình tiếp tục phóng to, một người đàn ông trông rất quái dị đứng trên sân thượng cao ốc Tinh Thần, xung quanh hắn có hàng chục con quạ bay vờn quanh.
Nếu ai đó quan sát kỹ, bọn họ có thể thấy mắt trái của mỗi con quạ là một con mắt cơ khí, dùng để quay các chương trình phát sóng trực tiếp.
“Alo, alo, nghe được chưa?”
“Ừ, không có vấn đề gì, nghe được rồi.”
“Khụ khụ, xin chào các công dân của đất nước Diệu Hạ. Thực xin lỗi vào lúc này đã làm phiền thời gian rảnh rỗi của các ngươi.”
“Tự giới thiệu. Ta..., đều trách bố mẹ ta tự coi mình là quý tộc, đã đặt cho ta một cái tên dài như vậy, hại ta cũng quên mất tên của mình.”
“Quên đi, các ngươi cứ gọi ta là Quạ Đen.”
“Anh yêu, đây là...”
Thẩm Mạn Ngọc cau mày nhìn người đàn ông xa lạ tên Quạ Đen trên tivi, nàng luôn cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
“Ngắt kênh truyền hình chắc chắn là khiêu khích Diệu Hạ. Có can đảm làm như vậy chắc chắn là quốc gia không ưa Diệu Hạ hoặc là tổ chức tà giáo làm.”
“Các quốc gia khác sẽ không ngu ngốc đến mức trắng trợn làm ra loại chuyện mất mặt này. Đây là do tổ chức khủng bố hoặc tổ chức tà giáo nào đó làm.”
“Nhìn khiêu khích như vậy, chắc bọn họ đòi hỏi nhiều lắm.”
Phòng khám không chỉ có đám người Hoàng Đông Kiệt mà còn có những bệnh nhân khác đến khám bác sĩ, tất cả đều im lặng xem truyền hình.
“Ta đến từ sở Nghiên Cứu Tạo Thần, một trong ba tà giáo lớn mà các người thường nói.”
“Lúc này chắc hẳn ngươi rất tò mò, mục đích chúng ta làm thế này là gì?”
“Vì cái gì, chờ một chút các ngươi sẽ biết.”
Quạ Đen nhìn xung quanh, nhìn Ma Đô có nền kinh tế, khoa học công nghệ phát triển cao trước mặt, khóe miệng mỉa mai, không khỏi thừa nước đục thả câu.
“Thành thật mà nói, lực lượng phát triển của Diệu Hạ các ngươi thực sự đáng sợ.”
“Mới có mấy năm mà ở đây khắp nơi có hàng trăm tòa nhà, ngay cả người dọn dẹp đường phố cũng dùng robot.”
“Các ngươi có biết có bao nhiêu quốc gia ghen tị với sự tiến bộ của các ngươi không?”
“Ta lén nói cho các ngươi một bí mật. Thật ra chuyện hôm nay chúng ta muốn làm được rất nhiều quốc gia âm thầm ủng hộ. Bằng không, chúng ta cũng sẽ không có lá gan khiêu khích một quốc gia.”
“A, ta đã bị cảnh cáo. Xin lỗi, ta đã nói ra một số thứ không được nói.”
Quạ Đen tháo thiết bị liên lạc ra khỏi tai, quả thực hắn đã bị tổ chức cảnh cáo, nhưng hắn không hề hoảng sợ mà trái lại đang tận hưởng khoảnh khắc nổi bật như vậy.
“Đã đến lúc vào vấn đề chính, mời nhìn qua đây.”
Khi máy ảnh phóng to, một người đàn ông không thấy rõ mặt mũi mặc áo choàng đen có mũ trùm đầu đang quỳ gối cầu nguyện, trong ngực ôm một quả cầu pha lê có kích thước bằng quả bóng rổ.
“Tế sư, mau bắt đầu đi. Khán giả không thể đợi lâu hơn được nữa.”
Quạ Đen cảm thấy tế sư con mẹ nó rõ ràng có một ít chú ngữ không cần niệm, hắn còn cố tình niệm, quả thực là lãng phí thời gian.
Tế sư nghe vậy không chần chừ nữa, lấy dao găm đâm vào bụng mình, máu đỏ tươi từ bụng trào ra đổ vào quả cầu pha lê.
Vị tế sư này không hề sợ hãi, trong mắt tràn đầy cuồng tín điên cuồng, giống như một tín đồ điên cuồng dâng mình cho thần.
Cuối cùng, tế sư biến thành xác khô, quả cầu pha lê nhận được toàn bộ máu của tế sư, nháy mắt phóng ra ánh sáng cường độ cao khiến Ma Đô có cảm giác như mặt trời thứ hai mọc lên. Người dân Ma Đô bị ánh sáng chói lóa làm cho chói mắt, khán giả ngồi trước tivi cũng hơi khó chịu trước ánh sáng trắng này.
Khi ánh sáng trắng yếu đi một chút, khán giả trước tivi thấy quả cầu pha lê biến mất, một cánh cửa thanh đồng nhô lên khỏi mặt đất. (Thanh đồng: hợp kim cổ nhất của loài người dùng để chế tạo ra những đồ vật đầu tiên, loại hợp kim này nếu để lâu ngày thì có màu xanh (bị gỉ đồng)). Cánh cửa bay lên rất nhanh, bay hơn trăm mét chỉ trong ba bốn giây.