“Cấp S sao?”
Đám người Thần Phạt mở to mắt nhìn Hoàng Đông Kiệt, dị năng trị liệu còn có cấp S sao!
“Thật sự, quốc gia vì che giấu ta mới cho ta xác định đẳng cấp cấp A, đứng hàng thứ thứ bảy.” “Có điều nếu có bản lãnh thật sự, làm gì phải che che giấu giấu? Hơn nữa, các ngươi đều là người đáng tin cậy, ta có nói thật cũng không sao cả.”
“Vì ta tin tưởng các ngươi sẽ bảo vệ ta.”
Hoàng Đông Kiệt ra vẻ không tim không phổi nói.
Bọn người Thần Phạt đã chọn tin vào điều đó, vì tin tưởng, bọn họ nhìn Hoàng Đông Kiệt bằng con mắt khác, người này bọn họ đã quyết tâm kết giao, không, nịnh nọt chắc rồi.
“Xem ra các ngươi đều tin, vậy ta sẽ nói cho các ngươi một bí mật.”
“Thật ra ta có thể hồi sinh người chết!”
Vừa dứt lời, một tiếng “cạch” vang lên, hội nghị bàn tròn mọi người đều bật dậy.
Ngay cả Thần Phạt, Độc Long vốn luôn vững vàng cũng đứng lên...
Lúc này, phòng hội nghị yên tĩnh, không chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề mà còn có thể nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của những người có mặt.
Vẻ mặt của mọi người đều vô cùng khoa trương, sợ hãi, bàng hoàng và không thể tin nổi, ai cũng bị câu nói “Ta có thể hồi sinh người chết” của Hoàng Đông Kiệt làm cho sửng sốt.
Ai mà không sợ chết, chỉ có một mạng sống, người đi rồi cũng chẳng còn gì, nào có cơ hội sống lại.
Nhưng nếu lời Thần Y nói là sự thật, hắn thật sự có năng lực hồi sinh người chết, tức là hắn có thể làm cho người ta có nhiều hơn một mạng sống.
Đây là một năng lực nghịch thiên đến nỗi ngay cả Thần Phạt và Độc Long vốn luôn vững vàng cũng không thể bình tĩnh được.
Bởi vì bọn họ cảm thấy Hoàng Đông Kiệt quan trọng hơn bọn họ rất nhiều, có thể để cho người khác hồi sinh tương đương với sức chiến đấu cao cấp của đất nước không bao giờ cạn kiệt. Luôn giữ được cơ sở cường giả cao cấp!
Điều này có nghĩa là họ có thể buông tay mặc sức chiến đấu vì họ không còn phải lo lắng về cái chết nữa.
“Thần, Thần Y, ngươi thật sự không nói đùa chứ?”
Dù biết Hoàng Đông Kiệt sẽ không đùa giỡn chuyện như thế này, nhưng việc có thể hồi sinh một người đã chết là một việc khiến bọn họ không khỏi kinh ngạc, bọn họ vẫn là nhịn không được chứng thực.
“Ngay cả người chết đều hồi sinh không được, làm sao có thể xưng là Dị Năng Giả trị liệu cấp S!”
Nhìn đi, đây còn là tiếng người sao!
Nếu sau này thật có một Dị Năng Giả trị liệu cấp S phát hiện mình không có năng lực hồi sinh người chết, liệu hắn có mắng Hoàng Đông Kiệt chết không?
Nghe giọng điệu kiên quyết của Hoàng Đông Kiệt, bọn họ đều hưng phấn.
Trong lòng mỗi người chỉ có một điều, dù vô liêm sỉ cũng phải nịnh nọt Thần Y, nhất định phải cố gắng hết sức để có được tình hữu nghị của Thần Y.
“Mặc dù ta có thể hồi sinh người chết, nhưng vẫn có hạn chế cùng điều kiện nhất định.”
“Thứ nhất, ta không thể hồi sinh những người chết già tự nhiên khi hết tuổi thọ.”
“Thứ hai, thời gian chết không thể vượt quá ba tiếng, vượt qua thì ta bất lực.”
“Thứ ba, đầu của thi thể phải được giữ nguyên vẹn cho ta. Nói cách khác, nếu người đó chết, việc mang thi thể của người đó về sẽ rất phiền phức.”
“Các ngươi có thể chặt đầu hắn mang về cho ta hồi sinh. Chỉ cần cái đầu còn nguyên vẹn, ta có thể làm cho cơ thể hắn mọc ra rồi hồi sinh hắn.”
“Cảm thấy phi đạo đức lắm phải không, không đành lòng xuống tay đúng không?”
“Không cần quan tâm đến bọn họ đâu. Một ngày nào đó, nếu các ngươi có thể chặt đầu bạn mình và mang về hồi sinh, hắn không những không trách móc các ngươi mà còn biết ơn các ngươi.” “Chuyện tốt như vậy, các ngươi đã thấy được ở đâu chưa?”
Hoàng Đông Kiệt ra dáng dạy hư trẻ nhỏ.
Tuyết Nữ và Thuỷ Thần nhìn nhau, mỗi người đều có thể nhìn thấu suy nghĩ của nhau: Chờ đi, ta mong ngươi đừng chết trước ta, nếu không ta rất vui lòng nhận đầu ngươi.
“Thứ tư, hồi sinh cũng liên quan đến linh hồn, nhưng ở thế giới của chúng ta, phương pháp công kích linh hồn rất ít, chỉ cần không gặp phải tà phái, các ngươi muốn làm gì thì làm.”
“Nếu gặp phải tà phái và những thứ liên quan đến thế giới huyền bí, ta khuyên các ngươi nên bình tĩnh. Nếu linh hồn của ngươi bị lấy đi hoặc bị tiêu diệt.”
“Vậy thì ta chỉ có thể bó tay thôi.”
“Năm, ta hồi sinh người chết là có thời gian phục hồi, dù sao hồi sinh người chết rất nghịch thiên.”
“Hồi sinh một người ta sẽ suy yếu ba ngày, trong vòng ba ngày ta không thể hồi sinh người chết thứ hai, nói cách khác là các ngươi không được chết cùng nhau, nếu không ta chỉ có thể hồi sinh một người trong các ngươi.”
Hoàng Đông Kiệt sợ bọn Thần Phạt ỷ vào hắn có thể hồi sinh người chết nên tùy ý tìm đường chết nên đưa ra lời cảnh cáo.
Đồng thời, giới hạn hồi sinh mà hắn đề cập cũng không phải là tuyệt đối, thời gian tử vong không thể vượt qua ba giờ khi là đối với người xa lạ mà nói.
Nếu là người quan trọng, chẳng hạn như người phụ nữ của hắn, ừm, phụ nữ rất dịu dàng đáng yêu, nên không thể lấy bọn họ làm ví dụ được.
Ví dụ như em trai ngu ngốc của hắn, cho dù thời gian chết có hơn ba giờ, cho dù cơ thể hoàn toàn không còn nữa. Trong vòng bảy ngày, Hoàng Đông Kiệt cũng có thể sử dụng tế bào của em trai để tạo ra cơ thể em trai, trả một cái giá nhỏ để hồi sinh.
Vi sao Hoàng Đông Kiệt lại có tâm lớn như vậy, không can thiệp vào chuyện của em trai, bởi vì thế giới trong gương của hắn chứa đựng tế bào và máu của em trai, không chỉ có em trai hắn mà còn có cả tế bào người phụ nữ của hắn.
Hồi sinh một người cần phải tĩnh dưỡng ba ngày mới có thể hồi sinh người chết thứ hai, điều này là sai sự thật, hắn nói thông tin sai sự thật vì sợ ngày nào cũng có người mang người chết đến cho hắn hồi sinh.
“Ta đề nghị các ngươi bình tĩnh lại. Khả năng hồi sinh người chết là của ta, không liên quan trực tiếp đến ngươi.”
“Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Trước khi các ngươi có được tình hữu nghị của ta, năng lực hồi sinh sẽ không được sử dụng lên các ngươi.”
Lời nói của Hoàng Đông Kiệt như một gáo nước lạnh khiến mọi người tỉnh giấc.
Ý nghĩa bên lề: đến đây, đến lấy lòng ta đi, ta đã sẵn sàng rồi.