“Không thể nào. Tại sao những thứ tồn tại ở thế giới đó lại đến thế giới của chúng ta? Cho đến nay, chúng ta vẫn chưa có kết luận.”
“Nhưng từ thời điểm mãnh thú đầu tiên đến với thế giới của chúng ta, mãnh thú tới sau càng ngày càng mạnh hơn và tần suất xuất hiện của bọn chúng cũng thường xuyên hơn.”
“Theo quy luật này, vật lạ và sinh vật quỷ dị ngay từ đầu không thể đạt đến trình độ cao được. Cũng giống như khi mãnh thú đến, chúng sẽ từ yếu đến mạnh.”
“Khi nghĩ đến quy mô của rừng rậm ám dạ, có vô số mãnh thú bám vào trong đó. Ta không biết có bao nhiêu mãnh thú cấp S.”
“Nếu có nền văn minh ở phía bên rừng rậm ám dạ, nếu bọn họ không có sức mạnh mạnh mẽ thì làm sao có thể ngăn chặn được sự xâm lấn của mãnh thú rừng rậm ám dạ.”
“Cho dù nghĩ thế nào đi nữa, không thể đánh giá thấp nền văn minh của thế giới đó.”
Thần Phạt lặng lẽ nói.
Hoàng Đông Kiệt lắc lắc đầu, trình độ văn minh tổng thể của thế giới đó cao hơn hay thấp hơn bọn họ, Hoàng Đông Kiệt đều tỏ vẻ không sao cả.
Bởi vì đã hắn thử qua, vật quỷ dị và quỷ dị sinh vật thu dụng bị giam giữ bí mật trong căn cứ của quốc gia.
Cấm vực chư thần của hắn có tác dụng, những vật thể lạ và sinh vật quỷ dị đó cũng bị hắn trấn áp.
Ngoài ra, thế giới gương của hắn có thể được chia thành các thế giới nhỏ hoặc tế bào khác nhau để chứa những vật thể lạ và sinh vật quỷ dị, đó là nơi phù hợp nhất.
Điều này khiến hắn có cảm giác mình không chỉ là Mạt Nhật của thế giới này mà còn là Mạt Nhật của thế giới kia.
“Có bao nhiêu cổng không gian cố định đi qua Thanh Bình Giới? Có ở nước ngoài không? Các môn phái ở Thanh Bình Giới và chúng ta có quan hệ gì?!”
Hoàng Đông Kiệt tò mò hỏi.
“Ở nước ta có ba cửa truyền tống không gian cố định đi qua Thanh Bình Giới, cũng có cổng không gian của nước ngoài, nhưng các quốc gia khác đều che giấu rất nghiêm ngặt.”
“Ta không biết chính xác có bao nhiêu cánh cửa không gian cố định dẫn đến Thanh Bình Giới trong thế giới của chúng ta nhưng chắc chắn không quá hai mươi.”
“Vì các quốc gia khác cũng nắm giữ các cổng không gian cố định dẫn đến Thanh Bình Giới, nên nhiều tông môn ở Thanh Bình Giới không phải tất cả đều hướng về chúng ta.”
“Nhưng những tông môn đó rất thông minh và sẽ không can thiệp vào cuộc cạnh tranh giữa các quốc gia chúng ta.”
“Họ gọi thế giới của chúng ta là thế giới trần tục. bọn họ chỉ đến thế giới của chúng ta để mua nhu yếu phẩm và cử các đệ tử đến trải nghiệm.”
“Trong hoàn cảnh bình thường, bọn họ sẽ không đến thế giới của chúng ta.”
“Môi trường huấn luyện võ thuật ở đó tốt hơn thế giới của chúng ta, chất lượng và số lượng võ giả cũng tốt hơn chúng ta rất nhiều.”
“Bên ngoài bọn họ có năm Đại Tông Sư, nhưng ta không biết bọn họ đã bí mật giấu bao nhiêu Đại Tông Sư.”
“Nhưng càng có nhiều Đại Tông Sư thì càng tốt. Nếu tuyệt mạch Thiên Ngân có vấn đề, bọn họ cũng có thể ngăn cản sự xâm lăng của triều thú.”
“Chỉ cần Thanh Bình Giới không thất thủ thì sẽ không uy hiếp được thế giới của chúng ta.” Thần Phạt không sợ Đại Tông Sư ở Thanh Bình Giới uy hiếp thế tục, chưa kể vũ khí hạt nhân, lấy thực lực của hắn có thể đồng thời đối phó nhiều Đại Tông Sư.
Tông môn thế giới cũng không phải bền chắc như thép, bọn họ cũng sẽ thường xuyên vì tài nguyên mà tranh đấu không ngừng.
Nếu đoàn kết lại, bọn họ có thể đe dọa sức mạnh của quốc gia, nhưng bọn họ gần như không thể gác lại ân oán và liên hợp lại với nhau.
Và chỉ cần hắn còn ở đây, Đại Tông Sư ở Thanh Bình Giới vô cùng sợ hãi hắn, chưa kể Mạt Nhật có trình độ hủy diệt quốc gia đã trở lại vị trí của mình.
Diệu Hạ là một trong ba cường quốc lớn trên thế giới.
Lấy Diệu Hạ làm tiêu chuẩn, Mạt Nhật có sức mạnh hủy diệt một siêu cường quốc, nghĩa là Mạt Nhật vốn đã bất khả chiến bại.
Nghĩ đến phía trên rốt cuộc cũng có một vóc sáng cao lớn giúp mình chịu đựng áp lực, trong lòng hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Nghe nói ngươi từ đó tới nay vẫn trấn thủ một chỗ.”
Hoàng Đông Kiệt nhìn Độc Long, muốn biết Độc Long đang trấn thủ cái gì.
“Có cổng không gian cố định và không cố định. Thứ ta canh giữ là cổng không gian không cố định.”
“Cánh cửa không gian không cố định nửa mở nửa đóng, không thông với Thanh Bình Giới mà thông với bên trong rừng rậm ám dạ.”
“Nơi nối liền không có mãnh thú, nhưng có những loại độc vật, côn trùng nguy hiểm, cổ vật mà ta chưa từng thấy. Chúng còn độc hại hơn cả mãnh thú khổng lồ.”
“Côn trùng bay nhỏ như muỗi bay thành đàn, lửa đốt không chết và mang theo virus truyền nhiễm. Những cổ vật kỳ lạ đó còn đáng sợ hơn, thậm chí một số còn có thể tàn hình bay.”
“Một khi chúng ta không cẩn thận để chúng bước vào thế giới của chúng ta, đó chắc chắn sẽ là một thảm họa.”
“Năng lực của ta vừa vặn khắc chế được bọn chúng, cho nên cửa truyền tống không gian không cố định đó chỉ có thể có ta canh giữ.”
Độc Long không có gì giấu giếm, Thần Y cũng là cấp S, hồi sinh người chết nên tầm quan trọng hẳn phải lớn hơn hắn rất nhiều.
Những người khác cũng biết nơi hắn trấn giữ, Thần Y tò mò nên hắn liền giải đáp.
Nhưng điều mà những người khác không biết là hắn đã canh giữ cửa truyền tống không gian không cố định đó gần hai mươi năm.
“Chúng ta có nhiều Dị Năng Giả như vậy, hẳn là có Dị Năng Giả thuộc loại thức tỉnh không gian chứ, chẳng lẽ không có cách nào đóng được cánh cửa không gian?!”
Hoàng Đông Kiệt hỏi.
“Năng lực của Đại Hùng là dịch chuyển tức thời, thuộc loại hình không gian. Hắn không thể làm gì được. Những người sử dụng năng lực không gian khác có cấp độ thấp hơn hắn, ngay cả khi năng lực của bọn họ toàn diện hơn cũng bất lực trước cửa truyền tống không gian.”
Thần Phạt trả lời cho Độc Long.
“Nếu là cửa không gian bình thường, có lẽ ta có thể cùng với những Dị Năng Giả không gian khác đóng nó.”
“Cánh cửa không gian kết nối thế giới đó giống như sức mạnh của hai thế giới gắn liền với nhau. Làm sao sức mạnh của con người có thể đóng lại?!”
“Nếu Dị Năng Giả không gian cấp S có tồn tại, ta đoán dù có đến cũng không thể đóng lại được.”
Đại Hùng cho rằng năng lực của hắn có hạn, thứ đó không phải là thứ con người có thể đóng được.
Những người khác thấy vậy liền tạm gác lại chủ đề nặng nề này.
Hoàng Đông Kiệt không còn muốn biết gì nữa, thay vì đặt câu hỏi, hắn chỉ nghe người khác nói về những bí mật khác.