Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 789 - Chương 789. Mắt Mù Không Thấy Thái Sơn!

Chương 789. Mắt mù không thấy Thái Sơn!
Chương 789. Mắt mù không thấy Thái Sơn!

“Ngươi thật ngu ngốc, nhìn ta xem, trên mặt ta có chút bi thương nào không? Không có bi thương tức là ngươi vẫn có thể được cứu.”

Hoàng Đông Kiệt đang suy nghĩ có nên mài dao mổ để em trai có trí nhớ tốt hơn hay không. “Anh hai, ta còn có thể cứu sao?”

“Có thể cứu. Nếu không, ta đã gọi người bày tiệc ăn rồi.”

“Anh hai, lại làm phiền ngươi nữa rồi.”

Hoàng Khải không khỏi mỉm cười khi nghe anh hai phàn nàn, có anh trai như vậy thật tốt. “Ngủ một giấc đi!”

Hoàng Đông Kiệt búng ngón tay trước mắt Hoàng Khải, Hoàng Khải chìm vào giấc ngủ.

Để giúp em trai có trí nhớ lâu dài, ngay dị năng trị liệu cũng không dụng, chỉ dựa vào y thuật thuần túy để đấu tranh giành lất sinh mạng với thần chết.

Nửa giờ sau, Hoàng Đông Kiệt bước ra khỏi phòng mổ.

“Bác sĩ Hoàng, Hoàng Khải thế nào rồi?”

Bọn người Cố Vũ Linh chờ trước cửa phòng mổ nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt bước ra thì đều vây quanh hắn.

“Không chết, được ta cứu về rồi, chẳng qua thương thế của hắn có hơi nặng, cần tĩnh dưỡng hai ba ngày mới có thể tỉnh lại.”

Bọn người Cố Vũ Linh nghe vậy cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, tất cả cảm ơn Hoàng Đông Kiệt.

“Ta có thể vào trong bắt mạch cho hắn được không?”

Từ Văn Quý không tin Hoàng Đông Kiệt đã cứu được người nên muốn tự mình đi vào kiểm tra “Chỉ là bắt mạch thôi, xin cứ thoải mái.”

Hoàng Đông Kiệt không ngăn cản, dù sao bắt mạch cũng không mất một miếng thịt nào.

Từ Văn Quý vừa nghe đã lướt qua Hoàng Đông Kiệt tiến vào phòng mổ để kiểm tra tình trạng Hoàng Khải.

“Cái này, cái này, sao có thể?”

Hoàng Khải tử khí trên mặt đã tiêu tan từ lâu, mạch máu đang đập mạnh, đây vẫn là Hoàng Khải hấp hối trước đó sao?

“Ngươi, ngươi, ngươi là...”

Từ Văn Quý chợt hiểu ra điều gì đó, ngạc nhiên nhìn Hoàng Đông Kiệt, đang muốn nói gì đó. Đột nhiên ánh mắt cảnh cáo của Hoàng Đông Kiệt hướng về phía hắn khiến Từ Văn Quý không nói lời tiếp theo.

“Mạn Ngọc, Vũ Đình, phiền hai người đẩy em trai ta vào phòng tĩnh dưỡng.”

Nghe xong, hai nàng Thẩm Mạn Ngọc đẩy giường bệnh vào phòng tĩnh dưỡng, Tô Vũ Đình và những người khác vội vàng đi theo chăm sóc.

“Ngươi, ngươi chính là Thần Y!”

Sau khi thấy mọi người rời đi, Từ Văn Quý mới mở miệng hỏi.

“Ta chỉ dùng y thuật thuần túy, không hề sử dụng bất kỳ dị năng trị liệu nào. Tại sao ngươi lại nghi ngờ ta là Thần Y.”

Hoàng Đông Kiệt chậm rãi hỏi.

“Hắn là người sắp chết, trên đời này chỉ có Thần Y mới có thể cứu được hắn. Bất kể ngươi có dùng dị năng trị liệu hay không, người có thể cứu hắn nhất định phải là Thần Y.”

Từ Văn Quý kiên quyết nói.

“Biết ta là Thần Y rồi ngươi muốn làm gì ?”

Hoàng Đông Kiệt thờ ơ hỏi.

Nghe được Hoàng Đông Kiệt thừa nhận hắn chính là Thần Y, Từ Văn Quý không giấu được sự xao động trong lòng.

“Ầm!”

Từ Văn Quý quỳ xuống.

“Mong tiên sinh nhận ta làm đệ tử!”

Từ Văn Quý dập đầu vang dội.

“Ta không thu đồ đệ, ngươi đi đi.”

“Hơn nữa, ta không muốn người khác biết ta là Thần Y. Ta rất ghét người khác làm phiền ta, ngươi hiểu chưa?”

Hoàng Đông Kiệt nói xong liền xoay người rời đi, không để ý Từ Văn Quý đang quỳ dưới đất. “Nói cho ta biết, là ai đã đánh em trai ta như thế này.”

Đến phòng nghỉ, Hoàng Đông Kiệt hỏi bọn người Cố Vũ Linh...

Trước sự chất vấn của Hoàng Đông Kiệt, bọn người Cố Vũ Linh không giấu giếm điều gì, kể lại việc Hoàng Khải bị thương như thế nào.

“Một trong tám đại võ đạo thế gia, Mạnh gia!”

Hoàng Đông Kiệt nghe tin em trai bị cường giả Tông Sư của Mạnh gia làm bị thương, vẻ mặt không hề thay đổi, cũng không chuẩn bị gây sự với Mạnh gia.

Em trai đã lớn, hắn không thể chuyện gì cũng quản.

Có đá mài dao nói không chừng em trai sẽ lớn nhanh hơn.

Tuy có xu hướng bao che khuyết điểm nhưng thỉnh thoảng hắn sẽ thay đổi cách tiếp cận, chuyện Mạnh gia giao cho em trai xử lý.

“Các ngươi về trước đi, hai ngày nữa hắn tỉnh lại, các ngươi có thể tới đón hắn.”

Hoàng Đông Kiệt thấy bọn người Cố Vũ Linh canh giữ ở đây cũng không có gì nên muốn bọn họ quay về.

“Ta có thể ở lại chăm sóc hắn được không?” x2.

Cố Vũ Linh và Kiều Thải Nhi đồng thanh nói.

“Muốn ở lại thì cứ ở lại đi.”

Hoàng Đông Kiệt nghĩ dù gì cũng phải có người lau thân thể em trai, bọn người Cố Vũ Linh muốn chăm sóc hắn thì giao việc đó cho bọn họ.

“Sao ngươi vẫn chưa đi?”

Hoàng Đông Kiệt từ phòng tĩnh dưỡng đi ra, thấy Từ Văn Quý vẫn chưa đi, không kiên nhẫn nói. “Bác sĩ Hoàng, ta muốn tiến bộ, ta muốn học y thuật tốt hơn, xin bác sĩ Hoàng hãy dạy cho ta.” Từ Văn Quý biết Hoàng Đông Kiệt không muốn bị vạch trần thân phận của Thần Y nên gọi hắn là bác sĩ Hoàng.

Để theo học ngành y, hắn không dễ dàng bỏ cuộc mà vẫn quấn lấy Hoàng Đông Kiệt.

“Ta không có thời gian dạy người khác, cũng không có lý do gì dạy ngươi y thuật, ngươi từ nơi nào tới thì về nơi đó đi.”

“Không cần dạy, cứ để ta theo bên cạnh ngươi là được. ngươi có thể xem ta như trâu ngựa mà dùng, ta chỉ muốn xem bác sĩ Hoàng chữa bệnh như vậy đủ rồi.”

“Ngươi thấy có thể không? Bên cạnh ta có phụ nữ. Ngươi có biết thế nào là bất tiện không?” “Một người lạ đột nhiên xông vào nhà ngươi. Người lạ này vẫn ra vẻ hắn không làm phiền người khác. Ngươi nói cho ta biết, ngươi có thoải mái không?”

Hoàng Đông Kiệt trầm giọng hỏi.

“Đúng, xin lỗi, là ta lỗ mãng.”

Từ Văn Quý ý thức được vấn đề lớn nên nhanh chóng xin lỗi Hoàng Đông Kiệt.

“Cút đi, đừng có mặt dày mày dạn, ngươi cũng không nhìn xem đối tượng ngươi mặt dày mày dạn là ai.”

Hoàng Đông Kiệt phát ra cảnh cáo.

“Xin, xin bác sĩ Hoàng bớt giận, ta đi đây.”

Từ Văn Quý nhận ra mình đã phạm sai lầm nghiêm trọng, người trước mặt này là ai, chính là Thần Y của Diệu Hạ, một tồn tại có thể hồi sinh người chết.

Trưởng lão cùng cốc chủ của phòng khám Kính Hồ bọn bọn đến đây đều phải cung kính với Thần Y, hắn chỉ một đệ tử, hắn là ai chứ?

Đắc tội Thần Y tương đương gây rắc rối cho phòng khám Kính Hồ.

“Một chút đạo lí đối nhân xử thế cũng không hiểu, phòng khám Kính Hồ dạy đệ tử như thế nào vậy?”

Nhìn Từ Văn Quý rời đi, Hoàng Đông Kiệt lắc đầu.

Hai ngày sau Hoàng Khải tỉnh lại.

Hết chương 789.
Bình Luận (0)
Comment