Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 79 - Chương 79. Nói Ra Thật Xấu Hổ!

Chương 79. Nói ra thật xấu hổ!
Chương 79. Nói ra thật xấu hổ!

“Thì ra là như vậy, bên ngoài nắng lớn, chúng ta đi tới gốc cây nói chuyện đi.”

Lâm Bang Hiếu cũng là người xông pha giang hồ hơn nửa đời người, gặp người gặp chuyện dĩ nhiên là nhiều. Hắn có thể cảm giác được sự chân thành của Hoàng Thiên Khải, đối mặt với người không có ý xấu thì không cần phải để người ta ngay cả cửa thôn cũng không được vào.

“Hài tử nơi này đều là do nữ nhi ta mang về, mang về nhiều hài tử, nơi này cũng chậm rãi hình thành một thôn nhỏ.”

“Nói ra thật hổ thẹn, trong thôn không có thanh niên trai trẻ, thân thể lão phu lại có bệnh, cả thôn đều dựa vào nữ nhi của ta một mình nuôi nấng.”

Lâm Bang Hiếu thật sự rất áy náy nhưng không có cách nào, tình huống trong thôn cứ như vậy, đây không phải là chuyện hắn có thể thay đổi.

Nữ nhân? Nuôi sống cả thôn!

Ánh mắt hai người Hoàng Thiên Khải ngạc nhiên, trên đời này quy củ đối với nữ nhân vốn rất không công bằng.

Trong điều kiện như vậy, một nữ tử dựa vào sức mạnh của bản thân để nuôi sống cả thôn, đau đớn và khó khăn trong đó chắc chắn không thể nói được thành lời.

“Có thể nuôi sống cả thôn, xem ra nữ nhi của lão nhân gia là một người có bản lĩnh lớn.” “Đương nhiên, Lộ Lộ tỷ là người có bản lĩnh nhất trên đời này.”

“Tương lai ta lớn lên, ta cũng sẽ trở thành người như Lộ Lộ tỷ.”

“Còn có ta, còn có ta!”

Hoàng Thiên Khải vừa nói xong, các bạn nhỏ xung quanh đều lấy Dương Lộ Lộ làm tấm gương, đều muốn trở thành người như Dương Lộ Lộ.

“Không biết nữ nhi của ngươi có ở trong thôn hay không, có tiện dẫn...”

Hoàng Thiên Khải thấy biểu cảm của bọn nhỏ thì càng muốn gặp nữ tử tên là Lộ Lộ tỷ này, chỉ là lời hắn vừa nói ra một nửa đã bị kẹt lại.

Vì hắn thấy một cô nương rất quen thuộc từ bên ngoài đi tới, cô nương này không phải chính là tên trộm đã trộm bao đồ của bọn họ sao?

“Hoàng Thiên Khải, ngươi tới đây làm gì?”

Dương Lộ Lộ vừa trở về thôn, nghe bọn nhỏ nói trong thôn có hai người lạ, Dương Lộ Lộ rất tò mò người lạ đến thôn làm gì bèn chạy tới gặp mặt.

Kết quả nàng thấy Hoàng Thiên Khải, vừa thấy Hoàng Thiên Khải thì trong đầu nàng tràn đầy tạp niệm.

Suy nghĩ đầu tiên, nàng cho rằng Hoàng Thiên Khải là một người âm hiểm giảo hoạt, lần trước lén đi theo sau nàng mới trộm toàn bộ tài bảo của nàng.

Bây giờ vào thôn, xác suất rất lớn cũng là lén theo nàng tới, bằng không sao Hoàng Thiên Khải tìm được thôn Ngư Nhi.

Trong lúc nhất thời, Dương Lộ Lộ cực kỳ phòng bị Hoàng Thiên Khải, rất sợ Hoàng Thiên Khải sẽ làm tổn thương đám hài tử này.

“Ngươi chính là nữ nhi của trưởng thôn, Lộ Lộ tỷ trong miệng bọn nhỏ sao?”

Lúc này Hoàng Thiên Khải cũng trợn tròn mắt, một đám hài tử vậy quanh nàng, mơ hồ có thể nghe được một hai đứa nhỏ gọi nàng là Lộ Lộ tỷ, nàng dựa vào sức mạnh một mình mình mà nuôi sống cả thôn.

Lúc trước hắn còn nghĩ đại thiện nhân nuôi sống cả thôn sẽ là người như thế nào, nhưng khi thấy đại thiện nhân là nữ tử trẻ tuổi như vậy, nội tâm Hoàng Thiên Khải rung động thật sâu. Nữ tử tuổi như vậy bình thường nếu không phải ở trong khuê phòng chờ gả thì hưởng thụ sự yêu thương của mọi người trong nhà, nhưng nàng thì sao, tuổi còn trẻ lại gánh vác sinh kế của cả thôn.

Thân thể gầy yếu gánh vác gánh nặng nề mà người khác khó có thể tưởng tượng, đây không phải là điều nàng nên gồng gánh nhưng nàng lại lặng lẽ làm tất cả, hoàn toàn không để ý đến an nguy của mình.

Trên đời này lại có nữ tử kỳ lạ như vậy tồn tại sao, nàng, nàng thật sự rất tốt!

Hoàng Thiên Khải vô cùng khâm phục hành động của Dương Lộ Lộ, nhưng hắn không biết nên tán thưởng Dương Lộ Lộ như thế nào, nội tâm chỉ có thể ảo nảo nói một câu: “Tốt lắm!” Đừng trách hắn, ai bảo hắn ít đọc sách, nên lúc khen ngợi người khác mới phát hiện văn thái của mình trống rỗng cực độ, sửng sốt tìm không ra từ ngữ khen ngợi nữ tử như vậy.

Kiều Vân Nhi bên cạnh cũng kính nể Dương Lộ Lộ, tuổi như vậy nàng cũng không làm được chuyện như thế.

Lấy thân nữ tử, thêm điều kiện tuổi tác, nàng lại làm ra kỳ tích như vậy thật không thể không khiến cho người ta nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.

“Ngươi chính là Hoàng Thiên Khải!”

Ánh mắt Lâm Bang Hiếu nhìn Hoàng Thiên Khải trở nên chán ghét, hắn biết người trộm tài bảo của nữ nhi hắn tên là Hoàng Thiên Khải.

“Hiểu lầm, đều là hiểu lầm!”

Hoàng Thiên Khải thấy ánh mắt Lâm Bang Hiếu và Dương Lộ Lộ nhìn hắn đều trở nên phòng bị chán ghét, hắn biết hắn lại bị hiểu lầm.

Vội vàng giải thích với Dương Lộ Lộ vì sao hắn đến thôn Ngư Nhi, lại giải thích với Lâm Bang Hiếu chuyện có người mạo danh hắn.

“Ta không biết ngươi thật sự vì điều tra mới bất ngờ tìm tới nơi này, nhưng ngươi cũng thấy...”

“Hài tử nơi này không liên quan gì đến những đứa trẻ bị trộm ở huyện thành, thôn này người già yếu bệnh tật quá nhiều, nơi này cũng không hoan nghênh người lạ, các ngươi đi cho.” Dương Lộ Lộ nghe Hoàng Thiên Khải giải thích xong, xuất phát từ tâm lý cảnh giác, nàng hy vọng hai người Hoàng Thiên Khải rời khỏi thôn Ngư Nhi.

Hoàng Thiên Khải thấy thái độ của Dương Lộ Lộ, lại thấy bọn nhỏ bị Dương Lộ Lộ ảnh hưởng trở nên phản cảm với bọn họ, không có có cách gì, hắn chỉ có thể dẫn Kiều Vân Nhi rời đi.

“Nữ nhi à, lời hắn nói hẳn là thật, người trộm tiền của ngươi có thể có người khác.”

Lâm Bang Hiếu thấy hai người Hoàng Thiên Khải rời đi, trầm mặc một hồi rồi nói với nữ nhi. “Cha, hôm nay ngươi mới thấy hắn, sao khẳng định lời hắn nói là sự thật, bây giờ trên đời này người liên tục nói chuyện quỷ quái cũng không ít đâu.”

Dương Lộ Lộ cảm thấy cha quá dễ tin người khác, mới gặp mặt một lần mà đã phán định người khác không nói dối, khiến cho nàng cũng hoài nghi có phải Hoàng Thiên Khải ngụy trang quá tốt hay không.

“Cha ngươi cũng có kinh nghiệm lang bạt giang hồ nửa đời người, rất ít khi nhìn nhầm. Nếu như ngươi không tin, ngươi xem đi, Hoàng Thiên Khải còn có thể trở về thôn Ngư Nhi lần nữa.”

“Còn có thể trở về đây sao, chẳng lẽ hắn muốn mưu đồ bất chính với thôn Ngư Nhi?” “Không phải, ngược lại hắn sẽ mang đến cho thôn Ngư Nhi rất nhiều vật tư, hắn cũng giống như ngươi, cũng là một người thiện lương.”

Lâm Bang Hiếu cười ha ha nói.

Hết chương 79.
Bình Luận (0)
Comment