“Không trách có nhiều tượng băng như vậy. Người tu vi yếu một chút đụng tới hàn khí như vậy thì máu trong cơ thể sẽ tự đóng băng!”
Hoàng Đông Kiệt thể nghiệm hàn khí một phen, hàn khí này chỉ có hữu hiệu đối với Tiên Thiên võ giả trở xuống, hắn tiến vào.
Nơi cực lạnh bên trong.
“Gió nói cho ta biết, lại có người đến!”
Phong vờn quanh bốn phía Phong Sứ, nếu Tuyết Nữ không phải người một nhà, ở lâu trong môi trường như vậy sẽ trở nên khó chịu.
“Thật xin lỗi, là ta lỗ mãng, làm cho ngươi bị liên lụy dính vào chuyện này!”
Tuyết Nữ báo thù xong, tỉnh táo lại, cũng ý thức được Vạn Dương Nguyên chỉ là công cụ được Bắc Liệt đưa ra để dụ nàng mắc câu.
Mặc dù nàng đã trốn vào rừng núi Trường Cốc, giờ đây với sự giúp đỡ của Phong Sứ, rừng núi Trường Cốc đã trở thành sân nhà của nàng nhưng hơn ai hết nàng biết rõ mình có mạnh hơn cũng chỉ là cấp A.
Dù ở sân nhà, đối mặt với Dị Năng Giả cấp S của Bắc Liệt vẫn không có nhiều cơ hội chiến thắng, nhưng lúc này Dị Năng Giả cấp S của Bắc Liệt lại chần chừ không ra tay, nàng có ngốc hơn cũng đoán ra được mình chỉ là món khai vị của Bắc Liệt, món chính của Bắc Liệt là người khác.
“Nói chuyện này có ích gì? Điều quan trọng nhất là nghĩ cách sống sót. Ta có vợ con, bọn họ cần ta. Ta không thể chết như vậy được, hiểu không?”
Phong Sứ trong lòng hơi phàn nàn nhưng mọi chuyện đã trở nên như thế này, hắn có than phiền thêm nữa cũng vô ích.
“Thật xin lỗi!”
Tuyết Nữ không còn cách nào khác là phải nói lời xin lỗi, rốt cuộc bọn họ đã trở thành cá nằm trong hũ rồi.
“Không tốt, cấp độ thứ hai cũng đã bị người vượt qua!”
Phong Sứ đột nhiên biến sắc, rừng bão kiếm của hắn đã bị vượt qua.
“Vùng đất có nước lạnh của ta cũng đã bị phá hủy!”
Tuyết Nữ cũng tối sầm lại, người có thể vượt qua cái bẫy mà bọn họ giăng ra nhanh chóng như vậy có lẽ là Dị Năng Giả cấp S của Bắc Liệt.
“Chúng ta không thể trực diện chiến đấu, nên tránh mũi nhọn này ra, chờ cứu viện!”
Phong Sứ không đến vạn bất đắc dĩ thì không muốn đối đầu trực diện với cường giả cấp S trừ khi buộc phải làm vậy.
Hắn đã có vợ con nên đương nhiên có lo lắng, hắn có linh cảm cường giả cấp S đột kích, hắn không cần suy nghĩ chuẩn bị né tránh mũi nhọn đó.
Tuyết Nữ biết chính mình và cường giả cấp S vẫn còn một khoảng chênh lệch rất lớn, đối đầu trực diện thực sự không lý trí, dù sao rừng núi Trường Cốc rất lớn, chỉ cần bọn họ muốn trốn thì cường giả cấp S tạm thời cũng không thể làm gì được bọn họ.
Không chút do dự, cả hai đi theo khe hở chjay ra địa hình hồ lô.
“Đây là xem ta là kẻ địch rồi, thật phiền phức!”
Hoàng Đông Kiệt khuếch tán cảm ứng ra ngoài, cảm ứng được địa hình ở chỗ sâu bên trong ẩn giấu hai người, biết hai người này tám chín phần mười chính là Phong Sứ và Tuyết Nữ mà hắn muốn tìm.
Hắn bước nhanh hơn một chút, nhưng Phong Sứ và Tuyết Nữ cố gắng tránh xa hắn, kéo dài khoảng cách với hắn, không cần nghĩ cũng biết Phong Sứ và Tuyết Nữ coi hắn là kẻ thù.
Không còn cách nào khác, Hoàng Đông Kiệt chỉ có thể tăng tốc lao thẳng về phía Phong Sứ và Tuyết Nữ.
“Không tốt, hắn bám theo chúng ta, sắp đuổi kịp chúng ta!”
“Khoảng cách giữa hắn và chúng ta ngày càng gần, chúng ta không thể trốn được nữa!”
Sắc mặt Phong Sứ chợt thay đổi, dù không muốn đối đầu với cường giả cấp S, bây giờ hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.
“Nếu không tránh được thì toàn lực ứng phó đi!”
Tuyết Nữ nheo mắt, cắn răng dừng lại, ý niệm trong đầu vừa động, trận bão tuyết xung quanh càng dữ dội hơn, khiến người ta gần như không thể mở mắt, hoặc khó thấy mọi thứ ở cách xa một mét.
“Ta...”
Bóng dáng Hoàng Đông Kiệt hiện ra trong tầm mắt của Tuyết Nữ và Phong Sứ, đầu vẫn có sương mù bao phủ như trước nên rất khó nhìn rõ mặt.
Hoàng Đông Kiệt chưa kịp nói thì đòn tấn công của Phong Sứ và Tuyết Nữ đã ập đến.
Toàn bộ cánh đồng tuyết dường như sống lại, giống như những đợt sóng ầm ầm bao phủ Hoàng Đông Kiệt.
Trảm đánh gió lốc vô hình vô ảnh giấu ở phía sau gió tuyết chém về phía Hoàng Đông Kiệt. “Cấm vực chư thần!”
Hoàng Đông Kiệt bất lực, chỉ có thể giơ tay chỉ vào hai người Phong Sứ, xòe ngón tay về phía hai người, trong phút chốc, cơn bão tuyết đổ xuống như thác nước dừng lại, trảm đánh gió lốc bị quét sạch như đống tuyết trên sóng biển.
“Cái này, cái này...!”
Phong Sứ và Tuyết Nữ thấy cảnh tượng trước mắt, bọn họ cảm thấy như linh năng trong cơ thể đã biến mất, điều này khiến cho bọn họ đột nhiên sợ hãi vạn phần.
“Bình tĩnh một chút, ta không phải kẻ địch, ta là người quốc gia phái tới cứu các ngươi!”
Hoàng Đông Kiệt thay đổi dây thanh quản nói.
“Ngươi là Mạt Nhật?”
Có lực lượng áp đảo, còn có năng lực khó giải thích như vậy, ngoài Mạt Nhật bí ẩn ra, hai người Phong Sứ không thể nghĩ đến ai khác.
Hoàng Đông Kiệt không trả lời, nhưng hắn trời sinh đã có khí chất cao quý vô hình, thời thời khắc khắc nói cho người khác hắn chính là Mạt Nhật.
“Làm sao chứng minh ngươi là Mạt Nhật chứ không phải kẻ thù giả mạo?”
Phong Sứ đã có bảy tám phần tin tưởng người trước mắt người chính là Mạt Nhật nhưng cẩn thận cũng không có gì sai.
“Bốp!”
Hoàng Đông Kiệt bất ngờ xuất hiện phía sau Phong Sứ, con dao rơi xuống, Phong Sứ đã ngất đi. “Ông đây đến cứu người. Ai có thời gian chứng minh cho ngươi thấy ông đây là Mạt Nhật!” Hoàng Đông Kiệt nói rồi quay lại nhìn Tuyết Nữ.
“Ngươi cũng muốn chứng minh sao?”
Tuyết Nữ nghe vậy vội vàng lắc đầu, Mạt Nhật này hung dữ quá...