“Đùng!”
Kiều Thải Nhi nhắm khẩu súng bắn tỉa Barrett vào thái dương Q Bích.
Tâm trí của Q Bích căng thẳng, cảnh báo nguy cơ ngay lập tức xuất hiện khiến hắn không thể thực hiện bước tiếp theo với Cố Vũ Linh.
Chân khí trong tay hắn thoát ra khỏi cơ thể, hóa thành một bàn tay chân khí khổng lồ đánh bay Cố Vũ Linh.
Năng lực của hắn phát động, viên đạn từ từ lọt vào tầm mắt, hắn giơ tay bắt lấy viên đạn đặc biệt.
“Đây là đạn xuyên giáp!”
Q Bích cũng là người hiểu biết rộng rãi, nhìn thoáng qua có thể biết viên đạn trong tay hắn là đạn xuyên giáp, khó trách khơi dậy bản năng cảnh giác của hắn.
“Nhìn tình thình vừa rồi, dị năng thứ hai của hắn hẳn là làm vật chuyển động chậm, chỉ là không biết hắn có thể đạt tới năng lực này bao nhiêu!”
“Nếu hắn có thể khiến cho mọi vật chuyển động chậm thì...”
Đồng Tiểu Tùng nhận thấy luồng không khí lưu động xung quanh Q Bích không những chậm lại mà tốc độ của bản thân Q Bích cũng tăng lên rất nhiều.
Ngay cả người ngoài cũng có thể thấy quỹ đạo bắn chậm của đạn xuyên giáp. Sử dụng phân tích trí năng đại số, Đồng Tiểu Tùng xác định được dị năng thứ hai của Q Bích.
Bọn người Hoàng Khải nghe vậy càng nghiêm túc hơn, không những có năng lực cảm ứng mà còn có năng lực làm chậm vật, thế này còn đánh như thế nào .
Cố Vũ Linh ban đầu nghĩ rằng mượn năng lực tốc độ của mình có thể đánh được vài chiêu với Q Bích, nhưng nghe đến dị năng thứ hai của Q Bích chính là làm chậm vật, nàng chợt cảm thấy bất lực, đây không phải là năng lực đặc biệt hạn chế tốc độ của nàng sao?
“Ta ghét những người thông minh!”
Q Bích nghe Đồng Tiểu Tùng nói, đưa mắt nhìn Đồng Tiểu Tùng, ngón tay búng một cái, viên đạn xuyên giáp bay về phía Đồng Tiểu Tùng.
Đại Thạch lóe lên trước mặt Đồng Tiểu Tùng, kiên cường vận công đến cực điểm, hai cánh tay duỗi ra cứng lại thành màu đồng, khoanh tay chặn trước mặt Đồng Tiểu Tùng.
Vừa tiếp xúc, sắc mặt Đại Thạch biến đổi lớn, lực đạo không thể miêu tả truyền đến.
Đại Thạch lập tức bay về phía sau, một cánh tay của hắn bị một viên đạn xuyên giáp xuyên qua, viên đạn găm vào xương bàn tay của cánh tay thứ hai.
Đồng Tiểu Tùng muốn bắt lấy Đại Thạch nhưng thân hình vạm vỡ của Đại Thạch đã kéo theo hắn văng ra, phải đến khi Đồng Tiểu Tùng trở thành đệm thịt tông vào một cái cây lớn thì cả hai mới dừng lại.
“Đại Thạch, ngươi thế nào rồi?”
Đồng Tiểu Tùng bị gãy xương sườn nhưng vẫn cố chịu đựng hỏi thăm tình trạng của Đại Thạch. “Không chết được!”
Đại Thạch chịu đựng đau đớn rút viên đạn xuyên giáp găm vào xương bàn tay ra, hắn khống chế cơ bắp siết chặt, cầm máu lại, mặc dù hiệu quả có hạn nhưng bây giờ chỉ có thể làm được như thế.
“Đội trưởng, lâu như vậy h vẫn không bị trúng độc, có thể là vì hắn là dị nhân, thân thể sinh ra biến dị làm cho hắn bách độc bất xâm.”
“Chúng ta không phải đối thủ của hắn, nên rút lui nhanh!”
Hoàng Khải cảm thấy khoảng cách giữa năm người bọn họ và Q Bích quá lớn, bọn họ có thể bị tiêu diệt toàn đội nếu tiếp tục.
“Các ngươi lui về trước, ta ngăn hắn!”
Cố Vũ Linh không phải là người bướng bỉnh, chuẩn bị để đồng đội rút lui trước.
“Thật là, tại sao ta lại lãng phí nhiều thời gian với các ngươi như vậy!”
Sát khí trên người Q Bích lại tăng lên, hắn cảm thấy mình đã lãng phí quá nhiều thời gian. Không nói hai lời, hắn tiến về phía Cố Vũ Linh gần nhất.
“Tăng tốc!”
Tốc độ Q Bích chợt tăng gấp đôi so với trước, Cố Vũ Linh hoảng hốt nhanh chóng kích hoạt dị năng tăng tốc độ.
Nhưng khi Q Bích đến gần, luồng không khí xung quanh nàng chậm lại và tốc độ của nàng cũng chậm lại.
Một cú đấm lao tới, nàng không thể né được, Cố Vũ Linh muốn dùng liềm chắn để đỡ nhưng nàng đã đánh giá thấp lực lượng của Q Bích.
Phản ứng lại, cán lưỡi hái bị gãy, nàng bị Q Bích đánh bay ra ngoài, quật ngã vài cái cây lớn rồi mới dừng lại.
“Đội trưởng!”
“Vũ Linh!”
Bọn người Hoàng Khải thấy đội trưởng của mình bị đánh bay, đang định rút lui thì dừng lại.
“Ta hết thời gian rồi, các ngươi lo cho nàng vậy thì xuống dưới với nàng đi.”
Trong phút chốc, Q Bích xuất hiện phía trước Hoàng Khải, đấm thẳng vào người hắn.
Hoàng Khải nổ tung nhưng không phải huyết tương và não văng tung tóe mà là nước, những giọt nước bắn tung tóe xung quanh.
“Thân thể từ nước, khi nào thì...”
Q Bích hơi ngạc nhiên khi có người bí mật tạo ra một bản sao bằng nước mà hắn không hề hay biết.
“Ồ!”
Thân nước mất đầu lập tức hóa thành nước bao phủ Q Bích.
“Đông lại cho ta!”
Hoàng Khải xuất hiện phía sau Q Bích, dù lúc này rất lo lắng cho Cố Vũ Linh nhưng cũng không có thời gian để kiểm tra tình trạng của Cố Vũ Linh.
Thấy dòng nước tóm lấy Q Bích, linh năng trong cơ thể hắn bắt đầu khởi động, càng nhiều nước chảy ra từ lòng bàn chân hắn bao vây Q Bích.
Miễn cưỡng nhốt được Q Bích trong một quả cầu nước khổng lồ, bất kể có bị tiêu hao ực lượng hay không, hắn ngưng tụ toàn bộ quả cầu nước thành băng và đóng băng Q Bích lại.
“Nhanh, mang đội trưởng đi cùng, ta không thể đóng băng hắn lâu được. Nhanh lên!”
Sau đó, năng lượng xanh của Hoàng Khải xuất hiện trên trán và cánh tay, hắn lo lắng hét lên với bọn người Đại Thạch.
“Phá!”
Nhưng trước khi bọn người Đại Thạch kịp hành động, quả cầu băng khổng lồ đã phát nổ.
“Tuổi còn trẻ như vậy đã làm chủ được năng lực thủy hệ đến trình độ này!”
“Thiên phú của ngươi thật sự rất tốt, e rằng trong vòng vài năm nữa danh hiệu của ngươi sẽ có mặt trên bảng xếp hạng Dị Năng Giả của Diệu Hạ!”
“Vừa rồi ta thiếu chút nữa đã xem nhẹ thiên tài giống như ngươi.”
“Tiểu tử, gặp được ta là bất hạnh của ngươi!”
Q Bích nhún chân tiến về phía Hoàng Khải.