Dương Lộ Lộ không biết kẻ đó là ai, cũng không biết đi đâu tìm đệ đệ muội muội của nàng, nàng rất bất lực, nàng cần người giúp đỡ.
Vì thế nàng tìm tới Hoàng Thiên Khải.
“Ta nhất định sẽ giúp ngươi, ngay cả hài tử cũng không buông tha, đám người đó tuyệt đối nên chết hết!”
Hoàng Thiên Khải nghĩ đến bọn nhỏ chết không nhắm mắt, cũng đầy một bụng tức giận, nội tâm cũng muốn tìm ra đám cặn bã đó cho thiên đao vạn quả.
“Tối qua đã xảy ra chuyện gì?”
Hoàng Thiên Khải nén giận, bắt đầu hỏi thăm tình huống tối hôm qua, ý muốn tìm ra tin tức hữu dụng.
Dương Lộ Lộ không giấu giếm, cẩn thận kể lại chuyện tối hôm qua nàng rời khỏi thôn, nghe lời Dương Lộ Lộ nói xong, hai người Hoàng Thiên Khải hơi thất vọng, tối qua Dương Lộ Lộ hoàn toàn không va chạm với tên ác nhân đó, không có chút tin tức nào của đám người đó. Nhưng may mắn là không va chạm, nếu không Dương Lộ Lộ cũng sẽ...
“Thiên Khải, chúng ta nên làm gì bây giờ, đám người lấy được hài tử thôn Ngư Nhi sợ là đã gom đủ một trăm hài tử rồi.”
“Bọn chúng chuẩn bị xong một trăm đứa trẻ sẽ biến mất rất nhanh, nếu chúng ta không nhanh chóng tìm ra bọn nhỏ, đám hài tử đó có thể vĩnh viễn sẽ không được chúng ta tìm thấy.”
Kiều Vân Nhi rất lo lắng, theo tin tức bọn họ nắm được, mỗi một huyện mất tích một trăm hài tử xong sẽ bình ổn.
Một khi bình ổn lại, tất cả dấu vết sẽ biến mất.
“Để ta suy nghĩ một chút.”
Hoàng Thiên Khải nghĩ biện pháp, hắn cũng rất buồn rầu, tìm kiếm lâu như vậy cũng không có chút tin tức nào, nên dùng biện pháp gì mới có thể tra được tin tức mà hắn muốn đây. “Bây giờ ta lại có một phương pháp.”
Bỗng nhiên, Hoàng Thiên Khải nghĩ tới điều gì đó, chỉ là giọng của hắn cũng hơi không chắc chắn lắm.
“Phương pháp nào?”
Kiều Vân Nhi và Dương Lộ Lộ đều nhìn Hoàng Thiên Khải...
“Chúng ta không tra ra được, vậy chúng ta sẽ giao cho người chuyên nghiệp đi tra.”
“Dưới tay phụ vương ta có một mạng lưới tình báo tên là Hỏa Chủng, chỉ là bây giờ vương phủ suy nhược thành như vậy, ta cũng không biết huyện thành phụ cận có cứ điểm của mạng lưới tình báo Hỏa Chủng hay không.”
Hoàng Thiên Khải thật sự không dám khẳng định, dù sao vương phủ đã suy nhược không còn dáng vẻ như trước. Hắn cũng không biết mạng lưới tình báo Hỏa Chủng có giải tán hay không.
Dù không có giải tán, quận thành cùng phủ thành có thể còn có cứ điểm tồn tại, nhưng còn huyện thành, hắn cảm giác khả năng tồn tại cứ điểm quá thấp.
“Đi thử một lần, đã không còn nhiều thời gian cho chúng ta do dự.”
Kiều Vân Nhi đề nghị Hoàng Thiên Khải liên hệ với mạng lưới tình báo Hỏa Chủng thử xem, dù sao bọn họ cũng không còn cách nào khác, hơn nữa còn sợ bọn nhỏ thôn Ngư Nhi bị đám ác nhân dời đi.
Họ phải nhanh chóng, nếu không lúc những đứa trẻ được chuyển đi là sẽ không có cơ hội tìm thấy nữa.
“Ừ, ta thử xem.”
Hoàng Thiên Khải cũng sợ kéo dài càng lâu thì cơ hội tìm kiếm bọn nhỏ càng mờ mịt, lúc này hắn dẫn Dương Lộ Lộ, Kiều Vân Nhi chạy về nơi gần nhất của huyện Thanh Hà, bắt đầu tìm kiếm cứ điểm của mạng tình báo Hỏa Chủng.
Vừa vào huyện thành, Hoàng Thiên Khải dẫn hai nữ nhân đi đến cửa hàng quan tài, cửa hàng bia khắc, cửa hàng giấy vân vân.
Cửa hàng quan tài.
“Không biết khách nhân là...?”
“Ngươi có biết thứ này hay không?”
Tiểu nhị cửa quan tài còn chưa nói hết, Hoàng Thiên Khải cầm tấm lệnh bài hỏi tiểu nhị cửa hàng quan tài có biết hay không.
“Ồ, không biết”
Tiểu nhị cửa hàng quan tài sửng sốt một chút, nhìn kỹ lệnh bài một cái rồi khẽ lắc đầu nói không quen biết.
Đám người Hoàng Thiên Khải vừa nghe cũng không ở lại lâu, nhấc chân rời đi.
“Chả hiểu ra làm sao...”
Tiểu nhị cửa hang quan tài thấy đám Hoàng Thiên Khải tới cũng nhanh đi cũng lẹ, nhất thời sờ đầu không được, rất buồn bực lẩm bẩm.
Chủ cửa hàng giấy: Không biết.
Người khắc bia: Không biết...
Bọn Hoàng Thiên Khải không ngừng nghỉ nửa khắc, hỏi thăm từng nhà, vừa nghe thấy không biết, bọn họ liền rời đi.
Cho đến khi họ đến bên trong một tiệm cầm đồ.
“Chưởng quầy, có nhận ra cái này hay không?”
Hoàng Thiên Khải lấy lệnh bài ra lay lay trước mặt chưởng quầy tiệm cầm đồ, chưởng quầy tiệm cầm đồ vốn là không để ý lắm, nhưng khi hắn thấy lệnh bài trong tay Hoàng Thiên Khải thì biểu cảm lập tức thay đổi.
“Khách quý có thể cho ta thấy rõ ràng một chút hay không.”
Chưởng quầy tiệm cầm đồ không dám xác định, nói thẳng muốn cầm tấm lệnh bài trong tay Hoàng Thiên Khải nhìn rõ ràng.
Hoàng Thiên Khải cảm giác đúng chỗ, cũng không do dự bèn đưa lệnh bài qua.
“Ba vị khách quý, chúng ta tới hậu viện nói chuyện chi tiết đi.”
Sau khi chưởng quầy cầm đồ xác định lệnh bài, cung kính mời ba người Hoàng Thiên Khải đến hậu viện.
“Đức Châu, Huyền Thất Số Bảy Chín tham kiến nhị thế tử.”
Vừa đến hậu viện, chưởng quầy tiệm cầm đồ hai tay đưa lệnh bài lên cho Hoàng Thiên Khải, quỳ một gối trước mặt Hoàng Thiên Khải.
Đức Châu, một trong hai mươi châu của thiên hạ, Huyền Thất Số Bảy Chín chính là tên mã của chưởng quầy cầm đồ, đại diện cho trời chính là phủ, đại diện cho đất chính là quận, huyện đại biểu chính là huyện, mà chưởng quỹ cầm đồ chính là người phụ trách huyện Thanh Hà. Dương Lộ Lộ thấy cảnh này cũng không cảm thấy bất ngờ, một khắc tiến vào huyện Thanh Hà Hoàng Thiên Khải cũng đã nói thân phận của hắn cho nàng biết.
“Không cần đa lễ, ta tìm ngươi là có việc.”
Hoàng Thiên Khải thu hồi lệnh bài, để chưởng quầy tiệm cầm đồ đứng lên nói chuyện.
“Nhị thế tử, xin hãy phân phó.”
Chưởng quầy tiệm cầm đồ đứng dậy, cung kính chờ Hoàng Thiên Khải phân phó tiếp theo. Hoàng Thiên Khải cũng không nói nhảm, nói ra mục đích hắn.
“Nơi ở của hài tử thôn Ngư Nhi? Kẻ ác trộm những đứa trẻ cùng với thế lực đứng sau?” “Hiểu rồi, nhị thế tử xin chờ một lát, ta lập tức an bài người thu thập đáp án nhị thế tử muốn.” Chưởng quầy tiệm cầm đồ hành lễ với Hoàng Thiên Khải, cung kính lui xuống liên hệ với nhân viên tình báo thu thập tin tức Hoàng Thiên Khải muốn.
“Lộ Lộ, đừng nóng vội, tuy rằng ta không biết cứ điểm này còn có bao nhiêu lực lượng tồn tại, nhưng bọn họ là chuyên gia, tốt hơn nhiều so với chúng ta, chắc chắn chúng ta có thể tìm thấy thông tin chúng ta muốn.”
Hoàng Thiên Khải cũng không dám khẳng định nhưng thấy Dương Lộ Lộ gấp gáp kiềm chế không được nên đã thuyết phục Dương Lộ Lộ để nàng bình tĩnh lại và bớt lo lắng.
“Ta biết, nhưng ta vẫn ngồi không yên.”