Dùng đống người tạo thành khối cầu thật lớn, vài luồn ánh sáng lạnh phát ra từ khối cầu khổng lồ.
Khối cầu khổng lồ như một quả khí cầu đột nhiên nổ mạnh.
Mọi người bay khắp bầu trời, bọn họ còn chưa rơi xuống đất đã thất khiếu chảy máu đến chết. Chân nguyên Hoàng Đông Kiệt quá bá đạo, không chỉ tâm mạch bọn họ bị đứt đoạn mà toàn bộ nội tạng cũng tan nát.
Có một số người đã chết, sở nghiên cứu Tạo Thần còn có rất nhiều người, ánh mắt bọn họ cũng chưa hề xuất hiện sự sợ hãi.
Rõ ràng là trước khi Mạt Nhật đến, tất cả những người này đều đã bị quân Chủ Đại Xà thần bí điều khiển bằng cách nào đó.
Bọn họ vẫn liều lĩnh lao về phía Mạt Nhật bất kể sống chết. Hoàng Đông Kiệt thấy vẫn còn rất nhiều người lao về phía mình, thanh kiếm trong tay cắm xuống đất, võ đạo ý cảnh cùng tinh thần dị lực mở rộng ra ngoài.
Ngoại trừ cường giả cấp S, những người còn lại đều quỳ dưới đất chật vật vùng vẫy.
Bọn họ không chỉ cảm nhận được thế giới tinh thần đang sụp đổ mà máu trong toàn thân cũng đang chảy ngược, tâm trí và thể xác bị tấn công khiến bọn họ đau khổ không nói thành lời, cường giả cấp S còn lại cũng không thể đến gần Hoàng Đông Kiệt Càng hơn, cơ thể bọn họ càng giống như bị trời đất siết chặt.
“Các ngươi muốn tiêu hao lực lượng của ta sao, thật nực cười các ngươi đã bao giờ thấy giới hạn của ta chưa?”
Hoàng Đông Kiệt nói, tinh thần dị lực lại khuếch đại một lần nữa.
Một số người không thể chịu đựng được nữa và nôn ra máu, ngã xuống đất không thở, hoặc ngã xuống đất vỡ mạch máu và chết.
Chỉ trong chốc lát, hai mươi phần trăm đến ba mươi phần trăm số người có mặt tại hiện trường đã chết, hai mươi phần trăm sắp chết và ba mươi phần trăm mất năng lực chiến đấu.
“Cái này, cái này, chẳng lẽ Mạt Nhật đã tiếp xúc với cảnh giới Thiên Nhân sao?”
Chứng kiến cảnh tượng này, các Đại Tông Sư Diệu Hạ không thể ngồi yên, mức độ tinh thần dị lực phát ra này vượt xa tầm tay của bọn bọn họ.
Lúc này bọn họ không chỉ nghi ngờ cấp độ dị năng của Mạt Nhật vượt quá phạm vi cấp S mà cảnh giới võ đạo cũng đã tiếp xúc với cảnh giới Thiên Nhân hoặc đã là Thiên Nhân.
“Quái vật này, thế giới này làm sao có thể cho phép loại quái vật này tồn tại?”
Tổng thống các nước thấy Mạt Nhật dường như không có giới hạn, cảm xúc bọn họ vô cùng trầm trọng, nắm tay không khỏi siết chặt.
Loại quái vật này thực sự là thứ mà bọn họ không thể đối phó được!
“Không đủ, còn chưa đủ. Hãy mở tất cả các cửa thanh đồng và thu hút vô số quái thú hung dữ. Ta cần càng nhiều tử vong hơn.”
Chủ Đại Xà thần bí không hề đau lòng vì bọn họ đã chết bao nhiêu người mà cảm thấy số người chết vẫn chưa đủ.
Để đạt được sự trao đổi bình đẳng, hắn không ngần ngại thu hút thủy triều quái thú từ thế giới khác, sau khi nghe lệnh, Quạ Đen lập tức lấy mười quả cầu pha lê trong túi trữ ra, ném chúng về nhiều hướng khác nhau.
Quả cầu pha lê vỡ tan, cửa thanh đồng xuất hiện!
“Gầm!”
Cửa thanh đồng được bật lên, lũ quái vật lao vào thế giới này ầm ầm như ngửi thấy mùi thức ăn. Vì mười cửa thanh đồng đều hướng về phía Hoàng Đông Kiệt nên quái thú vừa bước ra sẽ thấy Hoàng Đông Kiệt.
Thức ăn, đó là thức ăn!
Bọn chúng coi Hoàng Đông Kiệt như đồ ăn.
Nhưng cảm giác nguy cơ đến từ Hoàng Đông Kiệt rất mạnh khiến bọn bọn họ không dám hành động liều lĩnh mà càng ngày càng có nhiều mãnh thú hung dữ từ cửa thanh đồng lao ra.
Bọn chúng không thể chịu đựng được nữa, cơn thèm ăn đã lấn át tất cả, khiến bọn chúng quên đi cảm giác nguy hiểm đang đến từ Hoàng Đông Kiệt.
Một con thú hung dữ lao về phía Hoàng Đông Kiệt, vô số mãnh thú đuổi theo.
Trong lúc nhất thời, một làn sóng thú dữ được hình thành với mục tiêu là Hoàng Đông Kiệt. “Những người có đầu óc chống lại ta vì lập trường của bọn họ khác ta, nhưng những kẻ ngu ngốc các ngươi không có não cũng chống lại ta là vì cho rằng ta dễ bắt nạt phải không?”
Hoàng Đông Kiệt thở dài, giơ tay chỉ vào thủy triều mãnh thú đang lao tới, đột nhiên năm ngón tay nắm chặt.
Một con con mãnh thú không hề dự đoán trước bị thứ gì đó đánh nổ tung.
Đám mãnh thú vừa từ cửa thanh đồng tràn vào lập tức dừng bước.
Ánh mắt bọn chúng liếc nhìn Hoàng Đông Kiệt.
Sau khi xác nhận bằng ánh mắt, bọn chúng thre trêu vào người này.
Lập tức chúng nó quay người đi nơi khác.
Đặc thù cửa thanh đồng là tồn tại càng lâu thì thu hút quái vật càng mạnh, tuy nhiên, trong mười cửa thanh đồng thì luôn có ba hoặc bốn cửa thanh đồng sẽ đụng phải tổ ong vò vẽ ngay từ đầu. Không biết đã sinh ra bao nhiêu mãnh thú rừng rậm ám dạ, lũ mãnh thú từ cửa thanh đồng tràn tới như lũ không ngừng.
“Khốn kiếp, sở Nghiên Cứu Tạo Thần muốn làm gì? Bọn họ muốn hủy diệt thế giới này!” “Chuyện gì đang xảy ra với Mạt Nhật vậy? Tại sao hắn không nhanh chóng tiêu diệt cửa thanh đồng để ngăn chặn sự xâm lược của mãnh thú?”
“Cấp S, mãnh thú cấp S xuất hiện, Mạt Nhật, sao hắn lại đứng nhìn mãnh thú cấp S rời đi!”
“Có rất nhiều mãnh thú hung dữ. Nếu chúng ta không ngăn chặn thì sẽ xảy ra chuyện lớn!”
Thế nhân chứng kiến mười cửa thanh đồng vừa mở ra, vô số mãnh thú điên cuồng lao vào thế giới này, dù nơi đó là vực ngoại cũng là thế giới của bọn họ.
Một khi mãnh thú gây hại vực ngoại xong thì không phải sẽ đến phiên bọn họ sao?
Vấn đề là Mạt Nhật không ngăn cản mà cứ để mãnh thú xâm chiếm.
Mạt Nhật muốn làm gì, thật sự chỉ quan tâm đến Diệu Hạ mà không quan tâm đến người khác sao?
“Thả ngoại thần ra, để hắn điều khiển quái thú đối phó Mạt Nhật!”
Chủ Đại Xà thần bí thấy Mạt Nhật để thú dữ xâm chiếm thì hắn nóng nảy.
Mục đích hắn mở cửa thanh đồng không chỉ để cho mãnh thú tiêu hao lực lượng của Mạt Nhật mà còn để Mạt Nhật giết thêm nhiều mãnh thú hơn.
Tuy nhiên, Mạt Nhật không chịu ngăn cản, các mãnh thú làm như bị mù mà chỉ xông vào tấn công bọn họ, giống như không thấy Mạt Nhật đứng đó suốt thời gian qua.
Hắn buộc phải sử dụng các thủ đoạn đặc biệt.
Tiến sĩ ZS lấy một quả cầu pha lê màu đỏ tươi ra ném về phía Quạ Đen, Quạ Đen hiểu ý dùng hết sức ném quả cầu pha lê màu đỏ tươi về phía Mạt Nhật.
Cách Hoàng Đông Kiệt chưa đầy trăm mét, quả cầu pha lê màu đỏ tươi rơi xuống đất vỡ ra, nó ra rồi.
Màu đỏ làm hoen ố toàn bộ thế giới, điềm xấu, tối tăm, ảm đạm và bẩn thỉu là những lời đại diện của nó.
Hoàng Đông Kiệt lạnh lùng ngước mắt nhìn hắn, vừa suy nghĩ, hắn đã biến mất.