Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 882 - Chương 882. Ta Không Giả Vờ Nữa!

Chương 882. Ta không giả vờ nữa!
Chương 882. Ta không giả vờ nữa!

“Thần Y, ngươi đối với Diệu Hạ thật sự quá quan trọng. Vì sự an toàn của ngươi, chúng ta phải tới. Xin thứ lỗi cho chúng ta vì đã tùy tiện đưa ra chủ trương!”

Thần Phạt Chung Diệu Hoa cũng đến, vì Thần Y đã ban cho chính phủ rất nhiều cực hoàng đan nên chính phủ đã bồi dưỡng ra nhiều cường giả Đại Tông Sư.

Chỉ khi Đế Đô có các cường giả Đại Tông Sư đó cai quản thì hắn mới dám cùng Hạ Hồng Đông xuất hiện ở đây.

Hoàng Đông Kiệt khẽ lắc đầu nói không sao cả, vì giá trị của hắn nên dù không làm gì thì nhiều người vẫn sẽ vì hắn mà tranh giành.

“Các ngươi cũng thấy được, là bọn hắn không cho ta gia nhập!”

Hoàng Đông Kiệt nhìn người của tổ chức Quang Phục thuận miệng nói.

“Nếu Mạt Nhật đến đây, chúng ta sẽ cụp đuôi bỏ chạy mà không nói một lời, nhưng nếu là bọn họ, nói một câu khó nghe, có thể bọn họ ở đây vì thần y ngươi.”

Đại Tiểu Vương thấy Thần Phạt Chung Diệu Hoa và Võ Thần Hạ Hồng Đông và xuất hiện ở đây thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cả hai đều ở đây thì người trấn giữ Diệu Hạ ở Đế Đô chắc chắn là Mạt Nhật.

Thế thì tốt, chỉ cần Mạt Nhật không đến thì bọn họ chẳng có gì phải sợ.

Thế là bọn họ ngừng giả vờ, chỉ bằng một cái vẫy tay, tất cả cường giả cấp S ẩn náu đều bước ra từ bóng tối.

4 A và 4 K đều là cường giả cấp S. Ngoài tám người này, còn có những người cải tạo cấp S do bọn họ tạo ra và cường giả toàn cảnh vực ngoại mà họ thu phục được lần lượt bước ra.

Thấy các cường giả toàn cảnh vực ngoại, bọn người Chung Diệu Hoa hơi nheo mắt lại, biết thực lực của tổ chức Quang Phục đã phát triển đến mức có thể khống chế toàn cảnh vực ngoại.

“Đại Hùng, ngươi truyền tống Thần Y về ngay!”

Chung Diệu Hoa so sánh số người hai bên, chợt cảm thấy hơi áp lực, sợ Thần Y xảy ra chuyện gì nên nhờ Đại Hùng dịch chuyển Thần Y về nước trước.

Đại Hùng nghiêm túc gật đầu, chuẩn bị phát động dị năng đem Mạt Nhật đi.

“Không tốt, không gian xung quanh đã bị phương pháp nào đó phong tỏa, năng lực của ta cũng bị hạn chế!”

Đột nhiên Đại Hùng sắc mặt thay đổi nói.

“Đừng vùng vẫy nữa, thịt đã vào miệng rồi, sao có thể để hắn chạy mất!”

Ách Bích mỉm cười nói.

“Lên!”

Đại Tiểu Vương sợ Mạt Nhật biết tin sẽ đến nên chủ động bắt Thần Y, lập tức liền xé chẵn ra lẻ rời khỏi vực ngoại.

“Bảo vệ Thần Y!”

Thấy quân của tổ chức Quang Phục tấn công ác liệt, các cường giả bảo vệ Thần Y không dám nương tay mà tấn công người của tổ chức Quang Phục.

“Lôi Đình Cuồng Diệu!”

“Thỉ Lượng Lĩnh Vực!”

Chung Diệu Hoa và Hạ Hồng Đông đứng thẳng trước mặt Thần Y hai bên trái phải, thấy cường giả của tổ chức Quang Phục đột phá phòng tuyến lao về phía này thì bọn họ không chút nương tay, đến thì phải chết. Kẻ địch xông vào trường sấm sét bão táp của Chung Diệu Hoa đều bị lôi điện thiêu đốt hoặc bị sét đánh tê liệt không thể di chuyển.

Hạ Hồng Đông rơi vào trạng thái mất cân bằng, kẻ địch tiến vào lĩnh vực của hắn sẽ mất đi trọng lực và không tự chủ mà trôi nổi.

Ngay cả đòn tấn công tầm xa của bọn họ cũng nằm ngoài tầm kiểm soát, hoặc là đòn tấn công bị phản lại, hoặc lực lượng của đòn tấn công khi lớn khi nhỏ.

Ngoài hai đại môn thần Chung Diệu Hoa và Hạ Hồng Đông, các Đại Tông Sư như Gia Cát Tử Dương, Trần Thiên Nam cũng lảng vảng quanh Hoàng Đông Kiệt, kẻ địch tới gần kẻ nào chết kẻ đó.

“Như thế nào, rất ngạc nhiên lắm phải không? Nếu một ngày nào đó ngươi có thể hồi sinh người chết tốt như ta, tự nhiên sẽ có vô số người lao tới bảo vệ ngươi!”

Hoàng Đông Kiệt cúi đầu nhìn cha con Tư Mã Kế Kiếm, nhìn ánh mắt sửng sốt của Tư Mã Kế Kiếm thì biết tâm trạng của hắn như thế nào.

“Ngươi, làm sao ngươi làm được? Với năng lực như vậy, thất phu vô tội, hoài bích có tội!”

“Sao ngươi không bị Diệu Hạ khống chế? Sao ngươi tự do như thế?”

Tư Mã Kế Kiếm không rõ hỏi.

“Ngươi sẽ sớm biết thôi!”

Hoàng Đông Kiệt nói xong quay mặt đi, cha con Tư Mã Kế Kiếm chảy nhiều máu như thế chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ chảy máu đến chết.

“Toàn bộ cường giả cấp S lên hết cho ta!”

Thấy quân mình không chọc thủng được phòng tuyến của Chung Diệu Hoa và Hạ Hồng Đông, Đại Tiểu Vương mắt tối sầm, cho cường giả cấp S của mình tấn công.

Vừa nhận lệnh, hơn chục cường giả cấp S lao thẳng về hướng Hoàng Đông Kiệt.

Gia Cát Tu Dương lang thang gần Hoàng Đông Kiệt là người đầu tiên bị vướng vào, theo sau là Chung Diệu Hoa và Hạ Hồng Đông.

Tuy nhiên, do lực lượng tương đối mạnh của Chung Diệu Hoa và Hạ Hồng Đông nên một số cường giả cấp S nhất thời không thể xuyên thủng hàng phòng ngự của bọn họ.

“Một đám phế vật, tránh ra!”

Đại Tiểu Vương thấy vài người cấp S bọn họ đối đầu với hai người mà cũng bị đối phương giữ lại, bọn họ trở nên rất tức giận.

“Xin lỗi, hai người các ngươi không qua được!”

Chung Diệu Hoa trực tiếp đứng trước mặt Đại Tiểu Vương.

“Không biết sống chết!”

Đại Tiểu Vương nói động thủ lập tức động thủ, hai người bọn họ vừa ra tay, Chung Diệu Hoa biết mình đã gặp phải cường địch.

“Thiên Phạt!”

Lôi điện tuôn ra khỏi người Chung Diệu Hoa, thu hút nhiều tia sét bổ về phía Đại Tiểu Vương.

Đại Tiểu Vương giơ tay lên, lôi điện tiếp xúc vào người thì bị biên mất.

Vị trí của Tiểu Vương và Đại Vương hoán đổi, sấm sét bổ về phía Đại Vương cũng bị Tiểu Vương tiêu diệt.

Đột nhiên Đại Vương nháy mắt xuất hiện phía sau Chung Diệu Hoa, dùng trảo đâm vào tim Chung Diệu Hoa.

Chung Diệu Hoa cảm thấy nguy cơ liền hóa thành tia chớp né tránh.

“Lôi vực!”

Chung Diệu Hoa cau mày, hắn cảm thấy năng lực của Đại Tiểu Vương không chỉ đơn giản như vậy, vì an toàn, tốt nhất là thả lôi vực và giao chiến trên chiến trường chính của mình, Đại Tiểu Vương không trốn tránh, hắn bị lôi vực của Chung Diệu Hoa bao phủ...

Người bình thường tiến vào lôi vực cơ thể sẽ bị tê liệt ở một mức độ nào đó nhưng Đại Tiểu Vương thì khác nhau.

Thân thể Tiểu Vương giống như bất khả xâm phạm trước mọi đòn tấn công, sấm sét đến gần sẽ bị triệt tiêu, Đại Vương lại thay đổi một dị năng, Chung Diệu Hoa rất quen thuộc dị năng này.

Đó là dị năng lôi điện của hắn.

Hết chương 882.
Bình Luận (0)
Comment