Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp ( Bản Dịch )

Chương 89 - Chương 89. Đây Là Ăn Vạ Sao?

Chương 89. Đây là ăn vạ sao?
Chương 89. Đây là ăn vạ sao?

“Sơn gia gia, cẩn thận!”

“Cái gì?”

Tiểu cô nương được Hà Vân Sơn bảo vệ phát hiện gì đó, vội vàng hô lên với Hà Vân Sơn, đáng tiếc vẫn là quá muộn, cường giả Tông Sư núp ở trong bóng tối đánh lén thành công, một chưởng đánh trúng lưng Hà Vân Sơn, đánh bay Hà Vân Sơn ra ngoài.

Bị đánh bay ra ngoài, Hà Vân Sơn vẫn không buông tay, ôm chặt lấy tiểu thư, không cho tiểu thư rời khỏi hắn.

“Phụt!”

Hà Vân Sơn giữa không trung lăn lộn, hai chân chạm đất trượt bảy tám thước mới dừng lại, vừa dừng lại, Hà Vân Sơn không chịu được thương thế mà phun ra máu .

“Sơn, Sơn gia gia, ngươi sao rồi?”

Vương Quả Nhi thấy trạng thái của Sơn gia gia thì lo lắng muốn khóc, nhưng nàng nhỏ bé vô lực, lo lắng cũng vô dụng.

“Không sao...”

Sắc mặt Hà Vân Sơn khó coi nhìn chằm chằm hai cường giả Tông Sư đối diện, một cường giả Tông Sư cũng đã khiến cho hắn chống đỡ không nổi. Bây giờ lại xuất hiện một Tông Sư sơ kỳ, đây không phải là tuyệt đường sống của hắn sao?

“Các ngươi là người của Bá Đao hội đúng không, các ngươi làm như vậy là muốn toàn diện khai chiến cùng Quy Vân sơn trang chúng ta hay sao?”

Hà Vân Sơn nghĩ đến đại địch của Quy Vân sơn trang chỉ có một, đó chính là Bá Đao hội, hắn to gan suy đoán đám hắc y nhân này là người của Bá Đao hội.

Dù đoán sai cũng không sao cả, trước tiên xem có thể hù dọa đối phương hay không, kéo dài thời gian chờ đợi viện binh.

Hai cường giả Tông Sư hắc y nhân liếc nhau một cái, không đáp lại lời của Hà Vân Sơn mà chuẩn bị tấn công hắn.

“Tiểu thư, chạy mau, chạy bất chấp, đừng quay đầu lại...”

Hà Vân Sơn thấy đối phương không cho hắn một chút cơ hội nào, không có lựa chọn khác, hắn nhanh chóng quyết định ném tiểu thư ra ngoài, bản thân dốc hết toàn lực xông lên quấn lấy hai người này.

“Sơn gia...gia...”

Vương Quả Nhi bị ném ra ngoài rất bất lực, từ mặt đất đứng dậy hoang mang nhìn Hà Vân Sơn.

“Chạy đi, đừng quay đầu lại...”

Hà Vân Sơn thấy tiểu thư còn ngây ngốc sững sờ ở đó, hắn gấp đến độ hô to.

“Sơn gia gia, chờ ta, ta đi tìm phụ thân!”

Vương Quả Nhi vừa tỉnh lại vội vàng lau khô nước mắt trên mặt, bây giờ việc nàng có thể làm chính là mau chóng tìm người trong nhà đến hỗ trợ.

Vương Quả Nhi quay đầu bỏ chạy, hộ vệ Quy Vân sơn trang thấy tiểu thư chạy càng thêm liều mạng ngăn cản đám hắc y nhân này.

Có lẽ là kình lực liều mạng này đã cứng rắn kéo đám hắc y nhân lại. Vương Quả Nhi chạy vội vàng, không cẩn thận trẹo chân ngã ra ngoài.

Ngón tay và gót chân đều bị rách da chảy máu, đau đến rơi lệ nhưng nàng không khóc ra tiếng, nàng sợ tiếng khóc hấp dẫn người xấu.

Nàng vội vàng đứng dậy từ mặt đất, kết quả là nàng thấy Hoàng Đông Kiệt đang đi tới.

Vừa thấy Hoàng Đông Kiệt, Vương Quả Nhi vui mừng khôn xiết, đứng dậy lao về phía Hoàng Đông Kiệt.

“Cô, cô trượng (*), có người xấu, có người xấu bắt nạt ta, Sơn gia gia đang ngăn cản đám người xấu, cô trượng mau đi cứu Sơn gia gia!”

(*) Cô trượng: chồng của cô, gọi là dượng.

Vương Quả Nhi ôm lấy đùi Hoàng Đông Kiệt nói.

Đây là ăn vạ sao?

Hoàng Đông Kiệt cúi đầu nhìn, ấn tượng đầu tiên là: thật dễ thương!

Sau khi nhìn lại lần nữa, ngay cả hắn cũng hơi tức giận, ai mà đáng ghét như vậy, một loli đáng yêu như vậy mà cũng bắt nạt tới khóc.

Chờ đã, nàng gọi ta là cô trượng!

Hoàng Đông Kiệt lục lọi trí nhớ một chút, phát hiện ra hắn thật đúng là cô trượng của tiểu cô nương này. Nàng tên là Vương Quả Nhi, là nữ nhi út của đệ đệ người vợ đã mất của hắn. Nói đến một nhà người vợ đã mất của hắn, đặc điểm lớn nhất chính là già rồi mới có con, cái này đã sắp thành di truyền rồi.

Nhạc phụ tiện nghi của hắn năm nay làm đại thọ một trăm tuổi, nhạc phụ hắn gần năm mươi tuổi mới có một trai một gái.

Con gái chính là người vợ đã mất của hắn, con trai chính là trang chủ Vương Thiên Đoan đương nhiệm của Quy Vân sơn trang, bây giờ trang chủ Vương Thiên Đoan hơn năm mươi, có một nhi tử hơn hai mươi tuổi còn chưa thỏa mãn, bây giờ lại có thêm một nữ nhi tám tuổi. Vừa nhìn là biết nhà này luôn thích cây già nở hoa.

“Tiểu tử nhà ngươi, trí nhớ thật tốt, còn có thể nhớ rõ ta.”

Hoàng Đông Kiệt bế tiểu cô nương lên, thấy cổ tay và gót chân Vương Quả Nhi đều chảy máu, lông mày khẽ nhíu lại.

“Cô trượng, không cần quan tâm đến ta, mau đi cứu Sơn gia gia bọn họ đi.”

Vương Quả Nhi ngăn cản Hoàng Đông Kiệt xử lý vết thương băng bó cho nàng, gấp đến độ rơi lệ muốn Hoàng Đông Kiệt đi cứu bọn Hà Vân Sơn.

“Được rồi được rồi, cô trượng đi cứu bọn họ.”

Hoàng Đông Kiệt chịu không nổi nước mắt của loli, ôm Vương Quả Nhi chạy như bay về phía chém giết.

Rất nhanh Hoàng Đông Kiệt đã đến hiện trường.

“Đông Võ vương!”

Nhân mã song phương đều nhận ra Hoàng Đông Kiệt, bọn người Hà Vân Sơn vui vẻ ra mặt mà hắc y nhân trở nên bị động.

“Giết!”

Hoàng Đông Kiệt không cần phải đích thân động thủ với nhân vật nhỏ, để bọn Bạch Lão lên. “Vâng, vương gia!”

Bạch Lão dẫn một lão giả khác hiện thân, đám hắc y nhân này giao cho hai người bọn họ là được, không cần phải để nhiều cường giả Tông Sư hiện thân.

Thật ra một mình ông ta có thể dễ dàng giải quyết đám hắc y nhân này, một lão giả khác xuất hiện chỉ là phòng bị đám hắc y nhân này chạy trốn mà thôi.

“Chạy!”

Khi hắc y nhân thấy Bạch Lão, không suy nghĩ nhiều mà bỏ chạy.

“Ở lại đi, các ngươi!”

Bạch Lão bộc phát khí tức Tông Sư đỉnh phong, thân ảnh biến ảo, bão táp như sấm, trời quang gào khóc, không biết bao nhiêu gió tanh mưa máu.

Hà Vân Sơn vừa nhìn thấy Bạch Lão, hắn biết kết quả của đám hắc y nhân này, có thể khiến cho người mạnh nhất Đông Võ vương phủ ra tay, đám hắc y nhân này chết không oan.

Hà Vân Sơn cũng không nhàn rỗi đứng nhìn, dẫn hộ vệ còn sống phối hợp với hai người Bạch Lão giữ lại toàn bộ đám hắc y nhân.

Bọn Bạch Lão động thủ, Hoàng Đông Kiệt dắt Vương Quả Nhi đến dưới bóng râm, chuẩn bị giúp Vương Quả Nhi băng bó vết thương.

“Đừng nhìn bên kia, cảnh tượng quá đẫm máu không thích hợp cho ngươi xem đâu, ngồi xuống, có thể hơi đau, ráng chịu một chút.”

“A!”

“Kêu la gì chứ, ta còn chưa ra tay mà.”

“Ta, ta sợ đau...”

Vương Quả Nhi đáng thương nói...

Hết chương 89.
Bình Luận (0)
Comment