"Theo sau, nhìn cho rõ dáng vẻ của người đàn ông kia, điều tra thông tin về thân phận của hắn."
Dương Dịch Viễn không thể nào từ bỏ như vậy, hắn là lấy lùi làm tiến, một khi để cho hắn tra ra nam nhân kia hắn có thể trêu chọc nổi, trả thù sẽ không keo kiệt.
"Ta giúp ngươi thoát khỏi hắn rồi, phần thưởng đâu?"
Xe ngựa đi đến trước cổng của điểm liên lạc, Hoàng Đông Kiệt đứng dậy, trước khi xuống xe nghĩ đến còn có chuyện phần thưởng, mặc dù không có mong đợi nhiều, nhưng hắn vẫn hỏi thử.
"Đưa ngươi đến trước cổng, không phải phần thưởng sao." Đường Nhạc Huyên cười híp mắt nói.
"Ta biết rồi."
Hoàng Đông Kiệt nhún vai, chuẩn bị xuống xe ngựa. "Miêu Miêu ~"
Hoàng Đông Kiệt đang muốn xuống xe, con mèo béo kia cứ cắn lấy ống quần của Hoàng Đông Kiệt không thả.
"Biết rồi, thêm cho ngươi mấy hộp."
Hoàng Đông Kiệt biết mình bị một con mèo béo đánh cướp, không có cách nào cả, để lại mấy hộp cá khô, mèo béo mới bằng lòng nhả ra.
"Có duyên sẽ gặp lại"
Hoàng Đông Kiệt xuống xe ngựa, toàn bộ hành trình Đường Nhạc Huyên không nói gì...
"Đi chậm một chút!"
Xe ngựa cất bước, Đường Nhạc Huyên bảo xe ngựa đi chậm một chút, nàng hơi kéo màn xe lên, chỉ lộ ra một khe hở nhỏ.
Khi nàng đi qua khe hở của màn xe, nhìn thấy người từ điểm liên lạc ra nghênh đón Hoàng Đông Kiệt chính là người phụ trách điểm liên lạc Đông Phương Mộc, nàng ngây ngẩn cả người. Nhưng để người phụ trách của điểm liên lạc nghênh đón, mỗi một người đều không phải là đơn giản, nhất là người phụ trách khu vực quan trọng như Bình Dương Náo Thị. Đừng thấy làm chủ Bình Dương Náo Thị là thương hội Tần Dương, nhưng Đông Phương Mộc có thể mượn thân phận người phụ trách khu vực ngang vai ngang vế với thương hội Tần Dương. Nhân vật như vậy, Đường Nhạc Huyên lại nhìn thấy hắn cung kính đối với Hoàng Đông Kiệt.
Hắn rốt cuộc là thân phận gì, vì sao Đông Phương Mộc lại cung kính đối với hắn như thế?
"Cái này không phải là diện mạo thực của hắn, có thể khiến cho Đông Phương Mộc cung kính như thế, nhất định là đại nhân vật của liên bang Đại Hạ."
"Gần đây đại nhân vật của liên bang Đại Hạ tới Thanh Bình giới, ngoại trừ mấy vị Đại Tông Sư kia của liên bang Đại Hạ thay phiên đổi ca ra, cũng chỉ có Mạt Nhật "
"Chẳng lẽ hắn là Mạt Nhật, không, không thể nào."
Đường Nhạc Huyên mơ hồ đã đoán ra được thân phận của Hoàng Đông Kiệt, nhưng nàng lại không thể tin nổi. Tối nay đã định trước Đường Nhạc Huyên không chợp mắt được.
Hoàng Đông Kiệt được Đông Phương Mộc tự mình ra nghênh tiếp, cảnh này cũng bị tai mắt của không ít người thấy.
Nhưng mà bọn họ không giống như Đường Nhạc Huyên biết rằng đây không phải là diện mạo thực của Hoàng Đông Kiệt, không có đoán ra thân phận của Hoàng Đông Kiệt nhanh như vậy. Cảm thấy Hoàng Đông Kiệt có thể là tôn tử của một nghị viên cốt lõi, hoặc là sở hữu thân phận đặc thù.
Bất kể là cái nào, Hoàng Đông Kiệt đều gán lên cái mác không thể trêu chọc.
"Có thể lên xe ngựa của Nhạc Huyên tiên tử, còn khiến cho Đông Phương Mộc tự mình ra nghênh tiếp, hắn rốt cuộc là ai?"
Dương Dịch Viễn có được hồi báo của hạ nhân, sắc mặt hắn nặng nề đáng sợ, mặc dù không biết Hoàng Đông Kiệt rốt cuộc là thân phận gì, nhưng hắn biết thủ đoạn đối phó với người bình thường không thể dùng ở trên người Hoàng Đông Kiệt.
Hiện tại chỉ còn lại thủ đoạn duy nhất, đó chính là cạnh tranh công bằng, để cho Đường Nhạc Huyên lựa chọn hắn. Chỉ là hắn không biết, ý nghĩ của hắn có chút viển vông.
"Nghị viên trưởng, có kết quả rồi, uy hiếp luận của Mạt Nhật là từ người của Ngự Hải cung truyền tới, nhưng mà gần đây bọn hắn điệu thấp rất nhiều, chắc là phát hiện chúng ta đang điều tra bọn hắn."
Đông Phương Mộc cung kính nói.
"Nhìn chằm chằm vào bọn hắn là được, Long Kiến Tề không có gì bất ngờ là trốn ở Ngự Hải cung, chờ có thời gian, ta sẽ đi xử lý."
Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh nói.
Đông Phương Mộc không biết giọng điệu của nghị viên trưởng vì sao lại chắc chắn như thế, nhưng nghị viên trưởng cũng đã nói như vậy, Ngự Hải cung không giấu người, cũng nhất định phải giấu.
Lời của nghị viên trưởng chính là chân lý.
"Bình Dương Náo Thị có gì vui không?"
Hoàng Đông Kiệt hỏi.
"Hội đấu giá năm ngày nữa sẽ cử hành, trước lúc đó, Bình Dương Náo Thị còn có đặc sắc khác."
"Đường Tầm Bảo, bên trong có không ít cơ duyên chờ bị những thanh niên tuấn kiệt kia lượm nhặt, cũng có một số anh chàng trà trộn vào trong bên trong, cố ý lưu lại truyền thừa của mình cho người có duyên."
"Vì duy trì đặc sắc này của đường Tầm Bảo, thương hội Tần Dương mới là tán tài đồng tử chân chính, đại bộ phận cơ duyên bên trong đều là thương hội Tần Dương sắp xếp ra."
"Đường Tầm Bảo có thể nói là món khai vị trước hội đấu giá, cung cấp những thứ để thanh niên tuấn kiệt kia lượm nhặt."
"Ngoại trừ đường Tầm Bảo ra, náo nhiệt nhất chính là Bách Hoa Lâu, Bách Hoa lâu là thế lực của Bách Hoa cung, là lầu xanh lớn nhất Bình Dương Náo Thị."
"Nữ tử bên trong đều là trong trăm có một, đều nắm chặt lấy tay của nam nhân, thanh niên tuấn kiệt cũng là người, cũng sẽ không chịu được mê hoặc."
"Một khi người đi vào, sẽ tương đối phí tiền."
"Nhưng cho dù như vậy, mỗi đêm vẫn có không biết bao nhiêu anh hùng hảo hán xông vào, khiến cho Bách Hoa lâu kiếm được đầy bồn đầy bát."
Hoàng Đông Kiệt bỗng nhiên giơ tay lên ý bảo Đông Phương Mộc dừng lại. "Ngươi từng đi vào rồi à?"
Vừa nghe xong, Đông Phương Mộc có chút chột dạ rồi.
"Là người của thương hội Tần Dương cứ muốn nói chuyện hợp tác ở loại nơi đó, hắn là chủ nhà, ta lại không tiện từ chối, chỉ có thể mặc cho bọn họ kéo vào thôi."
Đông Phương Mộc không nói hai lời trước tiên đem trách nhiệm đẩy tới trên đầu của thương hội Tần Dương.
"Đừng căng thẳng, lầu xanh ở chỗ này hợp pháp, ngươi đi vào thì ngại gì."
"Xin nhớ kỹ, lần sau nếu như còn có người mời đến Bách Hoa lâu, nhớ gọi ta theo với."
Hoàng Đông Kiệt lộ ra ánh mắt nam nhân đều hiểu vỗ vai của Đông Phương Mộc nói.
Đông phương Mộc vừa nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, không phải truy cứu trách nhiệm, cái gì cũng được.
"Tiếp tục, Bình Dương Náo Thị còn có cái gì đặc sắc."
Hoàng Đông Kiệt tiếp tục hỏi.