"Công tử, chờ lát nữa hoa khôi đầu bảng của chúng ta sẽ ra múa tặng một khúc, múa xong, hoa khôi còn có thể ném tú cầu chọn người may mắn tối nay."
"Bất kể là ai, chỉ cần cướp được tú cầu, đêm nay đều có thể qua đêm ở gian phòng của hoa khôi."
Mỹ nhân hầu hạ Hoàng Đông Kiệt đáp.
"Ồ"
"Vậy hoa khôi của các ngươi có đẹp hay không?"
Hoàng Đông Kiệt thờ ơ hỏi.
"Hơn chúng ta gấp trăm ngàn lần"
Mỹ nhân hầu hạ Hoàng Đông Kiệt không lưu chút dấu vết liếc nhìn nhau, một người trong đó rút lui, mỹ nhân còn lại tiếp tục hầu hạ Hoàng Đông Kiệt.
"Vậy thật sự là khiến người ta mong chờ." Hoàng Đông Kiệt vừa nghe liền hứng thú.
Không để Hoàng Đông Kiệt đợi lâu, âm điệu nhạc khí thay đổi, cánh hoa bay đầy trời rơi xuống khắp nơi, sân khấu rộng lớn ở giữa, bạn nhảy mỹ diệu bước nhẹ lên sân khấu.
Ánh mắt của tất cả nam nhân ở hiện trường toàn bộ đều ở trên vũ đài, bọn họ đều đang đợi hoa khôi đầu bảng của Bách Hoa lâu lên sân khấu. Chỉ thấy một nữ tử cực phẩm hở lưng, chân trần, thân mặc áo mỏng màu đỏ rực, dưới sự làm nền của cánh hoa đầy trời, bước nhẹ đạp lên cánh hoa mất trật tự đang rơi xuống.
"Cũng không tệ lắm"
Mỹ nhân mà Hoàng Đông Kiệt đã gặp qua thực sự rất nhiều, có thể khiến cho hắn liếc mắt kinh ngạc, cũng không nhiều, hoa khôi trước mắt tuy đẹp, nhưng vẫn là kém một chút.
Nhưng mà Hoàng Đông Kiệt không có chọn ba lấy bốn, uống chút rượu, hưởng thụ mỹ nhân đút ăn, tâm trạng vui vẻ ngắm hoa khôi nhảy múa trên sân khấu, hoa khôi nhảy vũ đạo câu hồn đoạt phách, cũng không biết có phải là cố ý hay không, thỉnh thoảng đưa mắt với Hoàng Đông Kiệt.
Múa xong, phân đoạn kích động lòng người ném tú cầu đã đến rồi.
Không có một chút ngạc nhiên, tú cầu bị đám người có lòng dùng thủ đoạn khéo léo đánh tới trên bàn của Hoàng Đông Kiệt.
Hoàng Đông Kiệt tay còn chưa đụng tới Tú Cầu trên bàn, quản lý của Bách Hoa lâu đã gấp gáp tuyên bố Hoàng Đông Kiệt chính là người may mắn tối nay, cứ như vậy, Hoàng Đông Kiệt bị đẩy tới căn phòng của hoa khôi.
"Bách Mị chi thể"
Loại chuyện tốt đưa tới cửa này, Hoàng Đông Kiệt đương nhiên không hề có ý định cự tuyệt, nhưng khoảnh khắc khi hắn nhìn thấy hoa khôi kia, hắn nhíu mày một cái, hoa khôi trước mắt này không phải là hoa khôi mà hắn nhìn thấy vừa rồi, mặc dù nàng mang mặt nạ da người, nhưng không giấu được ánh mắt của Hoàng Đông Kiệt.
"Bách Hoa lâu đều là người qua loa lấy lệ như vậy ư?"
Hoàng Đông Kiệt biết nơi này là địa bàn của Bách Hoa lâu, có thể giở trò quỷ như vậy, cũng chỉ có Bách Hoa lâu.
"Tiểu nữ tử cũng biết không thể gạt được pháp nhãn của đại nhân ngài, tiểu nữ tử Mộ Dung Nhi, là Thánh Nữ của Bách Hoa cung, hoa khôi trước đó thật ra là hầu nữ thiếp thân của ta."
"Với thân phận của đại nhân, hầu nữ thiếp thân vẫn chưa đủ tư cách phục vụ đại nhân ngài, lão nhân trong lâu đã thương thảo, quyết định đêm nay để ta hầu hạ đại nhân ngài."
Mộ Dung Nhi đứng dậy lấy mặt nạ da người xuống, lộ ra dung nhan khiến cho tiên nữ cũng ghen tỵ.
"Các ngươi biết thân phận của ta?" Hoàng Đông Kiệt hỏi.
"Biết"
Mộ Dung Nhi thành thật trả lời.
"Làm sao mà biết được?" Hoàng Đông Kiệt tiếp tục hỏi.
"Trên đời không có bức tường nào gió không lọt qua được, ngài ở Vấn võ quán làm náo động như vậy, có thể xuất ra các loại đan dược trân quý làm phần thưởng, còn có thể làm Cực Hoàng đan, cũng đã có không ít người đoán ra được thân phận của ngài."
"Không chỉ Bách Hoa cung chúng ta, ngay cả Thiên Kiêu chi tử đánh hội đồng ở Vấn võ quán cùng một số cao tầng của tông môn hầu như đều đoán ra được thân phận của ngài."
Mộ Dung Nhi cung kính đáp.
"Đáng tiếc, vốn dĩ còn muốn làm một khách làng chơi không cần chịu trách nhiệm, xem ra là không được rồi."
Hoàng Đông Kiệt đối với việc thân phận của mình bị bại lộ không để tâm chút nào, thậm chí hắn cũng không khôi phục diện mạo vốn có, tiếp tục bảo lưu dáng vẻ này.
Biết hắn là Mạt Nhật, dù sao cũng là rất ít người, nếu như khôi phục diện mạo ban đầu, nếu như mỗi người của Thanh Bình giới nhìn thấy hắn, sẽ dẫn đến rất nhiều rắc rối không cần thiết.
Chờ hắn chơi đủ rồi, khôi phục diện mạo vốn có cũng không muộn.
Bây giờ thân phận bị vạch trần, tiếp tục ở lại làm một vị khách làng chơi cũng không thích hợp, hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Ngài, ngài có thể không cần chịu trách nhiệm, mặc kệ ngài làm gì với ta, ta đều là tự nguyện."
Mộ Dung Nhi mặc dù là chịu ý hầu hạ Hoàng Đông Kiệt, nhưng trong lòng nàng không có một chút bài xích, thậm chí còn có một chút xíu mong chờ. Dù sao đó là Mạt Nhật, một nhân vật truyền kỳ từ cổ chí kim, chưa từng xuất hiện qua.
Hoàng Đông Kiệt không có bất kỳ đáp lại nào, vô tình đẩy cửa ra rời đi.
"Xem ra là Bách Hoa cung chúng ta chờ mong quá rồi."
Hoàng Đông Kiệt rời đi không bao lâu, trong gian phòng của hoa khôi xuất hiện một lão bà bà, đối với việc Hoàng Đông Kiệt rời đi, bà cũng thầm than đáng tiếc.
"Đại Trưởng Lão, ta vẫn muốn thử xem." Mộ Dung Nhi suy nghĩ kỹ một lát nói.
"Tùy ngươi, nhưng mà hắn không phải những nam tử tầm thường mà chúng ta từng thấy kia, hắn không phải dễ công lược như vậy, lượng sức mà làm."
Lão bà bà không có từ chối, để cho Mộ Dung Nhi thử xem cũng không sao cả, lỡ như thành công, Bách Hoa cung bọn họ có thể một bước lên mây.
Thời gian vội vã trôi qua, hội đấu giá của Bình Dương Náo Thị đã sắp bắt đầu.
"Ta không rảnh, hội đấu giá sẽ không đi được."
Hoàng Đông Kiệt còn muốn mời đệ đệ cùng đi hội đấu giá giúp vui, kết quả đệ đệ bận rộn giúp ông vợ dọn nhà chuyển tộc không rảnh.
"Trước đó còn sợ hai con cọp cái trong nhà, nhưng bây giờ lại nhiệt tình đối với chuyện nhà của tiểu cô nương như vậy, thực sự là cái đồ khẩu thị tâm phi.” Hoàng Đông Kiệt thầm nói xong, không quan tâm đến chuyện của đệ đệ nữa, chuẩn bị xuất phát đến hội đấu giá.
Hoàng Đông Kiệt đi ra khỏi điểm liên lạc, liền thấy hai nữ nhân canh gác ở chỗ cổng đang đối đầu gay gắt, cục diện này khiến cho Hoàng Đông Kiệt rất cạn lời, quả nhiên nam nhân có mị lực quá lớn cũng không được.
"Miêu Miêu ~ "
Linh Miêu trong ngực của Đường Nhạc Huyên nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt, liền từ trong lòng của Đường Nhạc Huyên nhảy xuống, chạy đến cắn ống quần của Hoàng Đông Kiệt.
"Ngươi thật đúng là một con mèo ham ăn."
Hoàng Đông Kiệt ôm lấy Linh Miêu hung hăng trách mắng một trận.