"Xem ra hắn là muốn đàm phán với ta."
Giọng nói của Hoàng Đông Kiệt còn chưa dứt, một cường giả của liên bang Đại Hạ vội vã cầm một phong thư tiến đến. Phong thư này là Long Kiến Tề bảo tử sĩ đưa tới, thư vừa đưa tới, tử sĩ liền tự sát. Hoàng Đông Kiệt nhìn nội dung ở trên thư, Long Kiến Tề đúng là muốn đàm phán với hắn.
Chỉ có điều yêu cầu của hắn có chút quá đáng, nói cái gì mà Thanh Bình giới thuộc về hắn thống trị, thế tục thuộc về liên bang Đại Hạ thống trị, hai người không liên quan tới nhau. Chỉ cần Mạt Nhật đồng ý, hắn sẽ lập tức thả Hoàng Khải ra.
"Dã tâm của hắn thật là lớn, đáng tiếc, hắn quá kiêu ngạo."
"Bảo người chuẩn bị phi hành khí, địa điểm đích: Ngự Hải cung."
Hoàng Đông Kiệt không chờ đợi hội đấu giá kết thúc, thương hội Tần Dương cùng liên bang Đại Hạ đã cấu kết với nhau, cạnh tranh rất vô nghĩa, có thứ tốt, người của liên bang Đại Hạ sẽ âm thầm đấu giá tiếp.
Vật đấu giá cuối cùng của hội đấu giá là cái gì, Hoàng Đông Kiệt thông qua Đông Phương Mộc cũng biết, là Cực Hoàng đan do hắn luyện chế. Biết vật đấu giá cuối cùng là Cực Hoàng đan, Hoàng Đông Kiệt liền không có hứng thú tiếp tục ở lại.
Mặc dù Long Kiến Tề giấu rất kín, liên bang Đại Hạ cũng không có chứng cớ xác thực chứng minh Long Kiến Tề đã núp ở Ngự Hải cung, nhưng Hoàng Đông Kiệt là ai chứ, xác định một người núp ở đâu, rất khó sao.
Các phương thế lực của hội đấu giá nhìn thấy các phòng số một tắt đèn, bọn họ có nguồn tin tức, rất nhanh đã biết đệ đệ của Mạt Nhật bị Long Kiến Tề bắt đi.
Thêm với Hoàng Đông Kiệt không hề che giấu hành tung, khiến cho tất cả mọi người đều biết Hoàng Đông Kiệt chuẩn bị đến Ngự Hải cung.
Giờ khắc này bọn họ rục rịch rồi, lần lượt lưu lại một số người ở hội đấu giá tiếp tục tham gia đấu giá, còn bọn họ thì đi xem náo nhiệt...
Ngự Hải Cung.
Hoàng Khải được Long Kiến Tề đưa đến Ngự Hải Cung, không hề bị tra tấn gì mà được Ngự Hải Cung đối xử rất tốt.
“Ngươi đang có ý định cùng hắn chiến đấu chống lại liên bang Đại Hạ chúng ta sao?”
Hoàng Khải cũng không coi trọng sự nhiệt tình của Ngự Hải Cung, hắn không để ý tới mỹ nữ bên cạnh, vẻ mặt đờ đẫn nhìn tông chủ Cố Bạch của Ngự Hải Cung.
“Không dám, liên bang Đại Hạ các ngươi tài đại khí thô, cao thủ nhiều như mây, là quái vật lớn nhất thiên hạ, làm sao chúng ta dám chống lại các ngươi!”
“Nhưng làm người đôi khi cũng thật bất đắc dĩ. Chúng ta làm như vậy cũng chỉ là tìm kiếm một lối thoát mà thôi.”
Trong lòng Cố Bạch cực kỳ không muốn trêu chọc người của liên bang Đại Hạ, thậm chí còn muốn âm thầm thoát khỏi sự kiểm soát của Long Kiến Tề, ai ngờ Long Kiến Tề bắt được Hoàng Khải, Ngự Hải Cung thật đã lên thuyền giặc không thể xuống được nữa.
“Ngươi thật sự có một anh trai tốt. Tuổi còn trẻ anh đã đạt đến điểm tới hạn cấp A, võ đạo của ngươi cũng đã đạt đến cấp độ Tông Sư đỉnh phong. Khi bằng tuổi ngươi ta còn đang lần mò dưới đáy!”
Long Kiến Tề nhìn Hoàng Khải tuổi trẻ mà đạt được thành tựu lớn như vậy, hắn không khỏi cảm thán thế gian bất công, người có chỗ hậu thuẫn thì tương lai thật vô lượng.
“Nếu ta là ngươi, ta sẽ đầu hàng liên bang Đại Hạ, hoặc từ bỏ tất cả, chạy vào rừng rậm ám dạ để ẩn náu suốt đời. Ta sẽ không bao giờ chọn con đường đàm phán như ngươi!”
“Ngươi nghĩ anh trai ta là ai? Ngươi muốn dùng ta để ép anh trai ta phải thỏa hiệp sao. Thật là ngây thơ!”
Hoàng Khải biết Long Kiến Tề không chỉ sợ liên bang Đại Hạ mà còn sợ anh trai của hắn, nhưng hắn biết tính khí anh trai của mình, dùng hắn để uy hiếp anh trai chính là phạm vào tối kỵ.
“Là người đều sẽ có nhược điểm. Làm sao ngươi biết anh trai của ngươi sẽ không đồng ý yêu cầu của ta!”
Long Kiến Tề biết hành động này rất mạo hiểm, nhưng mối đe dọa từ Mạt Nhật quá lớn, hắn không muốn trốn tránh cả đời, trốn trong góc tối như lũ chuột.
Hắn là cường giả Thiên Nhân, làm gì có cường giả Thiên Nhân chật vật như hắn, hắn muốn quang minh chính đại làm gì thì làm.
Để thoát khỏi sự đe dọa của Mạt Nhật, hắn không thể không làm như vậy.
“Đừng tưởng rằng anh trai ngươi có thể hồi sinh người chết mà ngươi có thể không kiêng nể như vậy. Theo ta được biết, khả năng hồi sinh của anh trai ngươi cũng hạn chế!”
“Giữ lại đầu đầy đủ mới có thể hồi sinh!”
“Nếu ta đánh ngươi thành sương máu, cho dù anh trai ngươi có thực lực cường đại, chỉ sợ cũng không thể kéo ngươi từ địa ngục trở về!”
“Ta không muốn gì nhiều, chỉ là quyền thống trị Thanh Bình Giới. Thanh Bình Giới nói lớn không lớn, so với thế tục của các ngươi cũng chỉ là một giọt nước trong xô!”
“Nếu các ngươi đồng ý yêu cầu của ta, sau khi ta cai trị Thanh Bình Giới hàng năm cũng không phải không thể tiến cống cho liên bang Đại Hạ!”
Long Kiến Tề cố gắng thuyết phục Hoàng Khải, một khi Hoàng Khải đồng ý thì cửa ải của Mạt Nhật sẽ dễ vượt qua.
“Ta sẽ không đàm phán với người chết!”
Hoàng Khải nói xong liền nhắm mắt lại, không nói nữa.
Long Kiến Tề tức giận, cảm giác áp bách trên người dần dần bộc phát ra ngoài.
Cảm giác bị thiên uy áp bách, hơi thở của Hoàng Khải dần trở nên nặng nề hơn.
“Hừ!”
“Không có anh trai ngươi, ngươi chẳng là gì cả. Bây giờ ngươi giả vờ cái gì. Ta chỉ dùng một ý nghĩ thôi là đã có thể giết chết ngươi rồi!”
Áp lực ngày càng nặng nề khiến Hoàng Khải khó thở vô cùng, hắn cảm thấy như bị ngạt thở. “Đại nhân, bình tĩnh, bình tĩnh. Hắn còn chưa chết được, nếu hắn chết thì phiền toái lớn!”
Cố Bạch biết Long Kiến Tề muốn dạy cho Hoàng Khải một bài học, nhưng khi thấy Hoàng Khải bộ dạng sắp chết, sợ xảy ra tai nạn nên nhanh chóng lên tiếng ngăn cản Long Kiến Tề.