“Bùm!”
Một thiên thạch khổng lồ rơi xuống đất.
Trời đất đột nhiên sụp đổ, đại trận Hộ Tông của Ngự Hải Cung không thể trụ nổi nửa giây, lập tức tan rã bị thiên thạch bắn phá.
Một trăm ngàn đệ tử Ngự Hải Cung chết không kịp kêu một tiếng.
Thiệt hại do thiên thạch gây ra rất lớn, âm thanh của nó như xé nát trời đất, khiến cả khu vực rung chuyển, toàn bộ Thanh Bình Giới cũng khẽ rung chuyển.
Địa hình thay đổi, núi dời, toàn bộ đại địa dường như đã trải qua một cuộc phẫu thuật thẩm mỹ. Ngự Hải Cung được trăm ngàn ngọn núi xanh bao quanh đã biến mất, từ trên cao nhìn xuống, toàn bộ vùng Ngự Hải Cung như bị nhấn chìm tứ phía.
Một trận mưa rơi xuống, hình thành biển ở đây là không thể nhưng việc hình thành một hồ nước lớn hầu như không có vấn đề gì.
“Đối phương cường đại như vậy, thật đúng là nhân loại có thể có được sao!”
Bọn người Mộ Dung Nhi nhìn thấy cảnh tượng này trên máy bay, hít một hơi thật sâu, bọn họ đều bị sức mạnh của Hoàng Đông Kiệt làm cho kinh sợ.
Không ít cường giả lánh đời chạy đến Thanh Bình Giới, khi thấy trăm ngàn ngọn núi xanh ở phía Ngự Hải Cung biến mất, biến thành hố trũng vô tận, tâm cảnh bọn họ bị ảnh hưởng.
“Không còn nữa, tất cả đều biến mất!”
Người Ngự Hải Cung còn lại không nhiều, ba thái thượng trưởng lão đã dựa vào sức lực của mình an toàn thoát khỏi va chạm của thiên thạch.
Khoảng hơn chục cường giả Tông Sư sống sót bị thương, một số bị thiếu tay hoặc chân.
Vụ va chạm của thiên thạch quá rộng, hàng trăm cường giả Tông Sư bỏ chạy nhưng chỉ có khoảng chục người sống sót.
Cố Bạch thấy đại tông môn không còn nữa, hắn rất hối hận vì sao ngay từ đầu lại hợp tác với Long Kiến Tề, dẫn đến tai họa mà Ngự Hải Cung phải gánh chịu ngày nay.
“Ôi trời ơi!”
Đây cũng là lần đầu tiên Hoàng Khải tận mắt chứng kiến anh trai đại phát thần uy, trước kia xem livestream cũng không sốc đến thế.
Mạnh mẽ!
Vô cùng mạnh mẽ!
Sắc mặt Long Kiến Tề cực kỳ nặng nề, hắn đứng ở trên cao, đương nhiên có thể nhìn xa, bởi vì hắn có thể nhìn xa nên hắn hiểu rõ Hoàng Đông Kiệt đáng sợ hơn ai hết.
Ai biết được giới hạn của Hoàng Đông Kiệt ở đâu, hắn kéo một thiên thạch lớn như vậy xuống mà không tốn chút sức lực nào.
Tuy rằng hắn đánh một kích toàn lực cũng có thể đánh nát một thiên thạch lớn như vậy, nhưng hắn tiêu hao lực lượng tuyệt đối là rất lớn.
Hắn không phải là đối thủ của Mạt Nhật!
Đây là tiếng nói nội tâm của hắn, tuy hắn không muốn nâng cao uy phong của người khác hạ thấp chí khí của bản thân nhưng đây là sự thật, hắn vẫn tự mình hiểu được.
“Truyền thừa của Ngự Hải Cung sẽ không kết thúc, chỉ cần chúng ta còn sống!”
“Đưa những người khác chạy khỏi đây ngay. Mục tiêu của Mạt Nhật là Long Kiến Tề, không phải chúng ta. Long Kiến Tề là cường giả Thiên Nhân. Cho dù hắn không phải là đối thủ của Mạt Nhật, hắn vẫn có thể giãy dụa trong tay Mạt Nhật một lúc.”
“Hy vọng hắn có thể giãy dụa lâu hơn, cho chúng ta thêm thời gian để trốn thoát!”
“Trốn đi, lập tức phân tán trốn ngay. Chỉ cần một người trong chúng ta trốn thoát, truyền thừa của Ngự Hải Cung sẽ còn tồn tại!”
Thái thượng trưởng lão Ngự Hải Cung truyền âm cho những người Ngự Hải Cung còn sống. Hơn chục người Ngự Hải Cung còn sống sót đã bị Mạt Nhật làm cho khiếp sợ từ lâu, nay được sự cho phép của thái thượng trưởng lão, họ tản ra bỏ chạy không chút do dự.
Nhưng chẳng mấy chốc họ đã dừng lại.
Họ bị cường giả của liên bang Đại Hạ chặn lại.
Ba thái thượng trưởng lão không thể chạy thoát vì đang đối mặt với bảy Đại Tông Sư của liên bang Đại Hạ.
“Đáng chết!”
Thấy nhiều cường giả liên bang Đại Hạ chặn đường, sắc mặt bọn người Cố Bạch vô cùng khó coi, Mạt Nhật đây là muốn đuổi tận giết tuyệt sao?
“Mạt Nhật, chúng ta không nên cấu kết với Long Kiến Tề, nhưng ngươi đã giết nhiều người của chúng ta rồi. Trừng phạt như vậy còn chưa đủ sao? Thật muốn đuổi tận giết tuyệt hay sao?”
Một thái thượng trưởng lão Ngự Hải Cung dùng giọng cầu xin nói với Hoàng Đông Kiệt.
Long Kiến Tề không hề ngạc nhiên chút nào trước hành vi của Cố Bạch, ngoài miệng nói thần phục hắn, trong lòng thật sự thần phục hắn có được mấy người.
Còn không phải khi thảm họa xảy ra mạnh ai nấy chạy sao.
“Các ngươi biết Lạc Nhật Tông không?”
Người Ngự Hải Cung nghe vậy, trên mặt lộ ra nghi hoặc, không hiểu vì sao Mạt Nhật lại nhắc tới Lạc Nhật Tông đã bị bọn họ diệt tông.
“Lạc Nhật Tông có một người sống sót, nàng là người phụ nữ của ta, bây giờ các ngươi đã hiểu ý ta rồi chứ!”
Lời này vừa nói ra làm sao người ở Ngự Hải Cung còn chưa hiểu ý của Hoàng Đông Kiệt.
Ngự Hải Cung gặp phải tai họa này hoàn toàn không phải vì Long Kiến Tề mà là vì người sống sót cuối cùng của Lạc Nhật Tông.
“Giết đi!”
Bọn người Cố Bạch không còn cách nào khác, họ biết Mạt Nhật sẽ không để họ đi, chỉ còn lại con đường duy nhất là tiếp tục giết chóc để thoát thân.
Nhưng làm sao bọn họ có thể là đối thủ của cường giả liên bang Đại Hạ? Sau một thời gian, hơn chục cường giả Tông Sư của Ngự Hải Cung đều bị giết chết.
Ba cường giả Đại Tông Sư và Cố Bạch bị bắt.
“Buông em trai ta ra, ta có thể tha cho ngươi một mạng!”
Hoàng Đông Kiệt không nói dối, quả thực có thể tha mạng cho Long Kiến Tề, nhưng từ đó Long Kiến Tề không còn tự do cá nhân và phải đào than cho liên bang Đại Hạ suốt đời.
“Không đủ!”
Long Kiến Tề cảm thấy mình bị khí tức Mạt Nhật nhốt lại, nhất thời không thể thoát ra được. Hắn biết với địa vị của Mạt Nhật thì không cần thiết phải nói dối, nói tha cho hắn một mạng thì có thể tha cho hắn một mạng.
Nhưng hắn biết nếu tha mạng thì hắn cũng không thoát khỏi Mạt Nhật, có thể vẫn bị Mạt Nhật hạn chế.
Đánh không lại, có thể đàm phán, hắn tự nhiên sẽ muốn có điều kiện có lợi cho hắn.
“Ngươi không có tư cách thương lượng với ta, trước mắt ngươi chỉ có một con đường, buông tha, hoặc là không buông tha!”
Hoàng Đông Kiệt bình tĩnh nói.
“Thật sao ? Vậy ngươi có muốn cứu em trai hay không?”
Long Kiến Tề ấn tay vào sau đầu Hoàng Khải, Hoàng Đông Kiệt mà không đồng ý thì hắn lập tức đập vào đầu Hoàng Khải.
“Ngươi có biết đoàn kết toàn cầu, nền tảng liên bang Đại Hạ sâu đến mức nào không?”
Long Kiến Tề khẽ cau mày, hắn không hiểu Hoàng Đông Kiệt có ý gì, nhưng rất nhanh hắn đã hiểu được.
“Thời gian dừng lại!”