“Mặc dù chúng ta đã thu hoạch được rất nhiều thứ nhưng nhân loại chúng ta vẫn còn quá nhỏ bé!”
“Chúng ta không biết sự tồn tại của rừng rậm ám dạ là ngẫu nhiên hay tự nhiên!”
Bên kia rừng rậm ám dạ có nền văn minh khác hay không thì chúng ta không biết.
“Nếu trên thế giới này có tồn tại thần ma thì sẽ có đủ loại quái vật diệt thế!”
“Chúng ta lầm tưởng rừng rậm ám dạ là nơi gây ra tai kiếp, dỡ bỏ rào cản rừng rậm ám dạ để những tồn tại chưa biết đến phát hiện ra chúng ta!”
“Vậy chẳng phải chúng ta tự cho mình là thông minh, đã mở chiếc hộp Pandora ra hay sao?” Không phải nghị viên nào cũng bị lợi ích trước mắt làm cho hoa mắt, cũng có những nghị viên thận trọng luôn có lòng kính sợ đại lục Vĩnh Dạ.
“Nếu đại lục Vĩnh Dạ có nền văn minh cao cấp thì chúng ta trốn tránh họ cũng không tốt. Thay vì để họ phát hiện ra chúng ta trước, tốt hơn hết chúng ta nên nắm giữ quyền chủ động tiếp xúc với họ trước và tìm hiểu bọn họ!”
“Chúng ta không cần phải lo lắng vô cớ như vậy. Cho dù nền văn minh cao cấp của đại lục Vĩnh Dạ có mạnh hơn chúng ta rất nhiều thì chúng ta cũng không cần phải sợ bọn họ!”
“Đại lục Vĩnh Dạ rất rộng lớn, thậm chí lớn hơn Lam Tinh của chúng ta gấp chục, mấy chục lần. Nhưng suy cho cùng, đại lục Vĩnh Dạ cũng là một hành tinh!”
“Nó đã bức chúng ta nóng nảy. Cùng lắm thì chúng ta từ bỏ đại lục Vĩnh Dạ, để người của chúng ta rút về Lam Tinh, rồi để ta anh trai ta triệu hồi một thiên thạch để va chạm với bọn họ!”
“Nền văn minh của đại lục Vĩnh Dạ đang ở mức cao cấp, họ cũng sẽ rơi vào trạng thái bị động khi đối mặt với sự va chạm của thiên thạch!”
“Nếu một thiên thạch không được thì để ta triệu hồi thêm vài thiên thạch nữa!”
Hoàng Khải cũng là một người tàn nhẫn, để khám phá đại lục Vĩnh Dạ, hắn lôi kéo cả anh trai của mình ra ngoài.
Những nghị viên khác nghe vậy, khóe miệng hơi chuột rút, chuyện này đã tính hết rồi ha, đánh không lại thì về gọi phụ huynh.
Tuy nhiên, lời nói của Hoàng Khải cũng khiến các nghị viên khác cảm thấy an tâm.
“Tiếp tục đầu tư vào robot chiến tranh, hẳn sẽ có rất nhiều tài nguyên chưa biết đang chờ chúng ta khám phá!”
Lệnh của Hoàng Khải được ban hành, quái vật khổng lồ “liên bang Đại Hạ” đã hoàn toàn hoạt động, các robot chiến tranh do nhà máy chế biến vũ khí sản xuất hàng loạt lần lượt được gửi đến rừng rậm ám dạ.
Chưa kể những thành tựu của những người thợ săn ở rừng rậm ám dạ và những tài nguyên mà liên bang Đại Hạ có được thì nền văn minh bên kia rừng rậm ám dạ cũng phải chịu thiệt hại. Tuy mãnh thú không có trí thông minh nhưng lại có nỗi sợ hãi, những robot chiến tranh không nói võ đức tiến vào, bọn chúng không còn cách nào khác là phải rút lui sang phía bên kia.
Điều này khiến cho mãnh thú bạo động, gây ảnh hưởng đến nền văn minh phía bên kia.
Thôn trang bị hủy, thị trấn nhỏ bị thủy triều mãnh thú tràn vào, khiến lãnh đạo của nền văn minh bên kia cực kỳ lo lắng.
Cục Ngụy Bí là một tổ chức đặc biệt giải quyết những điều bất thường cho nền văn minh phía bên kia.
Trong pháo đài cổ kính, cục trưởng cục Ngụy Bí Rainicorn đang xem báo cáo từ nhiều nơi, hắn cảm giác mình vừa sắp đau bụng nữa rồi.
Không trách hắn, một khi đụng tới chuyện phiền lòng, hắn đều sẽ bị đau bụng.
Lúc này, thư ký Boris của hắn cầm tài liệu khẩn cấp bước vào.
Thôi nào, lại có chuyện rắc rối rồi!
Hắn hiểu tính tình và phong cách làm việc của thư ký, nhìn thấy thư ký trong tình trạng này biết rằng chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó không tốt.
“Cục trưởng, không ổn rồi, mãnh thú bạo loạn nổ ra ở cấm địa Tà Thần lần nữa. Lần này bảy thị trấn nhỏ của chúng ta đã bị tấn công!”
Đối với người ở thế giới này, rừng rậm ám dạ không được gọi là rừng rậm ám dạ mà gọi là cấm địa Tà Thần.
“Cái gì!”
Rainicorn lập tức đứng dậy, cấm địa Tà Thần là một trong bốn cấm địa trong thế giới của bọn họ. Kiến thức của cục Ngụy Bí về cấm địa Tà Thần chỉ giới hạn ở thời đại viễn cổ , một giọt máu của một vị ác thần nào đó đã rơi vào nơi đó tạo ra cấm địa Tà Thần.
Cấm địa Tà Thần đầy rẫy những nguy hiểm và có vô số mãnh thú, gần như tất cả những người vào đó khám phá đều đã chết.
Cũng may mấy chục năm ở cấm địa Tà Thần chỉ xảy ra bạo loạn một lần, áp lực của bọn họ giảm đi rất nhiều, bọn họ cũng không có ý định tiếp tục khám phá cấm địa Tà Thần, kẻo mất mạng vô ích. Những mãnh thú trong cấm địa Tà Thần vừa mới náo loạn, hắn đã quen rồi, tuần trước lại có một cuộc bạo loạn khác, hắn coi đó là ngoài ý muốn.
Nhưng bất ngờ thư ký lại đưa tin có một cuộc bạo loạn khác ở cấm địa Tà Thần.
Chuyện này khiến Rainicorn hoàn toàn không thể ngồi yên được nữa, mặc dù thời gian của cuộc bạo loạn đầu tiên được đẩy lên phía trước nhưng cũng không phải là không thể chấp nhận được, cuộc bạo loạn thứ hai, bọn họ cảm thấy mình biết rất ít về cấm địa Tà Thần, xuất hiện một ít biến cố cũng không phải là không thể, bọn họ coi như là sự kiện ngẫu nhiên.
“Cấm địa Tà Thần xuất hiện mãnh thú bạo động là do những tình huống sau gây ra. Đầu tiên, hai thú vương gặp nhau đối kháng khiến một làn sóng mãnh thú tràn ra thế giới bên ngoài!”
“Thứ hai, có tổ chức tà giáo cố tình dụ tất cả mãnh thú ra khỏi cấm địa Tà Thần!”
“Thứ ba, cấm địa Tà Thần xuất hiện khủng bố quỷ dị khiến vô số mãnh thú bất an, buộc phải rời khỏi trung tâm cấm địa Tà Thần!”
“Thứ tư, có người đang xua đuổi mãnh thú, chiếm giữ không gian sinh sống của chúng, bức bách mãnh thú rời khỏi cấm địa Tà Thần. Tuy nhiên, tình huống này hẳn là không thể xảy ra!” Rainicorn cau mày phân tích.
“Không được, nếu có lần bạo động thứ ba, nhất định sẽ có lần thứ tư, thứ năm. Chúng ta nhất định phải tìm ra nguyên nhân mãnh thú bạo động!”
“Những ngự ngụy giả bình thường đi đến cấm địa Tà Thần sẽ chỉ bỏ mạng vô ích. Trong cục hiện tại có đội trưởng nào đang không có nhiệm vụ?”
Mỗi ngự ngụy giả đều là trụ cột của cục Ngụy Bí, Rainicorn không muốn hy sinh ngự ngụy giả vô ích. Đối mặt với sự nguy hiểm của cấm địa Tà Thần, chỉ có những ngự ngụy giả cấp đội trưởng mới dám mạo hiểm.
“Nhậm Thiên Đoàn, đội trưởng Nhậm vừa mới từ đảo Phù Không trở về, có điều tinh thần đã có chút ô nhiễm, đang tiếp nhận trị liệu!”
Thư ký Boris trả lời.